Kỷ Thư Hoa : "Cháu chuyện khuất, mà cháu cũng vẻ đến đây để dưỡng bệnh. Vậy rốt cuộc, chuyến cháu đến là để gì?"
"Hôm qua cháu đến nghĩa trang gặp Thịnh Tiểu Mãn và Bí thư Thịnh..." Thẩm Huệ Huệ kể sơ qua duyên phận giữa cô với Thịnh Tiểu Mãn và Thịnh Vân Tế: "Lúc sắp xuống xe, ông nhắn cháu ghé thăm nhà họ Kỷ một chuyến."
"Thịnh Vân Tế nhắn cháu đến nhà họ Kỷ?" Kỷ Thư Hoa cũng thoáng nghi hoặc: "Thịnh Vân Tế thì quen , nhưng giữa nhà họ Kỷ chúng và nhà họ Thịnh qua thiết, chỉ là giữa đôi bên từng một sợi dây liên kết..."
"Có một cái gì ạ?" Thẩm Huệ Huệ hỏi. Cô cũng khó hiểu vì lẽ gì Thịnh Vân Tế nhắn cô đến.
"Nhà họ Diêu." Kỷ Thư Hoa dừng vài giây, một lúc lâu mới từ tốn : "Con gái của mối quan hệ thâm giao với Diêu Tinh nhà họ Diêu..."
Kỷ Thư Hoa đang , bỗng như sực nhớ điều gì đó nên đột ngột đầu, chằm chằm khuôn mặt Thẩm Huệ Huệ.
Tuy bà tuổi cao nhưng vẫn là một phụ nữ tuổi xế chiều giữ nét thanh tao, hiền hậu. Từ lúc gặp mặt đến giờ, từ ánh mắt đến cử chỉ của bà đều bình tĩnh, ôn hòa.
Lúc ánh mắt của bà đột nhiên đổi, khiến Thẩm Huệ Huệ khỏi giật sửng sốt.
"Huyện Ninh Bình... Cháu và trai kết giao ở huyện Ninh Bình, cháu là huyện Ninh Bình?" Kỷ Thư Hoa dồn dập hỏi từng lời.
"Không ạ, quê cháu ở gần huyện Ninh Bình, là một thôn làng hẻo lánh tên Phúc Thủy." Thẩm Huệ Huệ đáp.
Chỉ thấy một tiếng "xoảng", tách trong tay Kỷ Thư Hoa rơi xuống, vỡ loảng xoảng.
Thẩm Huệ Huệ giật nảy , vội vàng dậy quan tâm tình trạng của Kỷ Thư Hoa.
"Bà Kỷ, bà chứ, phỏng ạ?"
Thẩm Huệ Huệ còn dứt câu, Kỷ Thư Hoa bất ngờ nắm chặt lấy tay cô: "Cháu cháu tên là gì?"
"Thẩm, Thẩm Huệ Huệ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-745-kiep-truoc-tu-phan-1.html.]
"Thẩm Huệ Huệ... Tú Phân là nhân gì của cháu?" Bàn tay khô gầy, già nua của Kỷ Thư Hoa nắm chặt cổ tay Thẩm Huệ Huệ, bà đăm đăm cô.
"Tú Phân là của cháu... Bà quen cháu ạ?" Thẩm Huệ Huệ hỏi đầy thắc mắc.
Năm đó, khi Tú Phân đưa Thẩm Thiên Ân rời khỏi thôn Phúc Thủy chuyển lên tỉnh thành sinh sống. Mấy tháng đầu thì vẫn còn nhận tin tức của họ, đồn cuộc sống của họ khá giả. Về , thư từ dần thưa thớt, kể từ năm thứ hai khi họ rời thôn Phúc Thủy thì biệt tăm biệt tích.
Tuy thôn Phúc Thủy cách tỉnh thành xa, nhưng một trong thôn cũng vài mối quen ở tỉnh thành. Ví dụ như ở thị trấn một phụ nữ tên là Ngô Phương Phương, theo chồng lên tỉnh thành lập nghiệp.
Theo lời bà , khi Tú Phân và Thẩm Thiên Ân nương nhờ một ông già thì ở trong một biệt thự lớn ở tỉnh thành, sống một cuộc đời sung túc, phú quý.
Thẩm Huệ Huệ , kiếp thế nào Thẩm Thiên Ân cũng sẽ đến Kinh Đô trở thành tiểu thư đài các.
Họ liên lạc với thôn Phúc Thủy, làng Phúc Thủy cũng chẳng thể nào tìm dấu vết họ.
Tuy Thẩm Huệ Huệ cũng mong ước cuộc sống giàu sang, nhưng nếu Tú Phân duyên với cô thì cô sẽ tự lập nghiệp, xây dựng con đường riêng.
Những năm qua, cô vẫn luôn chuyên tâm sự nghiệp, ngay cả thời gian học cấp ba cũng , càng thời gian để nghĩ đến những chỉ duy duyên gặp gỡ thoáng qua với là Tú Phân và Thẩm Thiên Ân.
Không ngờ thấy tên Tú Phân từ lời bà Kỷ Thư Hoa.
, theo tiến độ tiểu thuyết thì lúc hẳn là Thẩm Thiên Ân đến Kinh Đô tận hưởng cuộc sống phú quý . Sau khi họ đến Kinh Đô thì mối giao hảo với Kỷ Thư Hoa, nên Kỷ Thư Hoa mới quen Tú Phân?
Thẩm Huệ Huệ toan tính trong lòng, Kỷ Thư Hoa : "Mẹ cháu chính là con gái ruột của bà. Huệ Huệ, cháu là cháu gái nội của bà, cháu gái ruột."
"Hả?" Thẩm Huệ Huệ ngờ cô và Kỷ Thư Hoa mối quan hệ huyết thống ly kỳ đến : "Làm chuyện như thế , chuyện ... Tuy chúng trông giống , nhưng bà là Kinh Đô, còn cháu lớn lên ở thôn Phúc Thủy từ nhỏ, cháu cũng là gốc gác nông thôn..."
"Tú Phân bọn buôn cố ý đánh tráo, mưu toan chiếm đoạt tài sản." Kỷ Thư Hoa , giọng tràn đầy nỗi buồn sâu thẳm. "Sau khi đánh tráo trót lọt, con bé cặp vợ chồng mang về quê, ở một nơi gọi là thôn Nhai Tử. Ở đó nhiều phụ nữ bắt cóc về, sống cuộc đời khổ ải, bằng loài cầm thú, coi như món hàng mặc cả. Hồi , nhiều năm về , một cô gái nhà họ Diêu tên là Diêu Tinh bắt cóc đến thôn Nhai Tử. Thấy Tú Phân đáng thương, cô thường chia sẻ cơm ăn áo mặc cho Tú Phân, còn dốc lòng truyền dạy bộ tinh hoa nghề thêu cả đời cho con bé. Chính vì , cháu mới mang cái tên Tú Phân..."
Kỷ Thư Hoa từ từ kể chuyện năm xưa, từng lời từng chữ như khắc tạc từ ký ức đau buồn.