Dù  quyền   ít nhân tài, công ty vẫn  thể vận hành trơn tru theo thể lệ cũ, thím Chu chỉ cần   mà hưởng cổ tức đều đặn mỗi năm. Rõ ràng là một mối lợi  nhỏ, thế mà thím Chu  chẳng hề lấy  vui vẻ.
Thấy Thẩm Huệ Huệ xanh xao tiều tụy, thím Chu vội mở chai nước khoáng đặt  tay cô, e rằng cô cháu gái khô khát  lả  vì đói.
"Cháu  mệt  ạ." Thẩm Huệ Huệ tỉnh táo , mỉm  với thím Chu: "Có một  bạn  gặp cháu, tối nay sẽ tới. Hai đứa cháu  hẹn  ở bãi biển..."
Thẩm Huệ Huệ , gương mặt vốn xanh xao bỗng ửng lên một chút sắc hồng hiếm thấy: "Cháu  trang điểm cho thật tươm tất để  gặp  . Thím Chu, thím  chọn quần áo cùng cháu  , tiện thể để thím trổ tài luôn nhé?"
"Được chứ!" Thấy Thẩm Huệ Huệ vui vẻ đến thế, thím Chu liền gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Cuối cùng, Thẩm Huệ Huệ chọn một chiếc đầm suông màu tím nhạt, kết hợp cùng đôi giày bệt màu trắng đơn giản.
Màu tím là tông màu dễ khiến   trông đầy đặn hơn,  hợp với   nước da trắng nhưng  quá gầy guộc như Thẩm Huệ Huệ. Vốn dĩ trông cô như thể sắp  cơn gió cuốn ,  mà  khi khoác lên  chiếc đầm  phần   dáng,  toát lên vẻ mong manh yếu đuối khiến    khỏi  che chở.
Cô  trang điểm nhẹ nhàng. Sau khi đánh một lớp phấn mỏng, điểm thêm chút son môi màu hồng nhạt, sắc mặt cô lập tức tươi tắn hơn hẳn, cả  cũng  sinh khí hơn.
Mấy năm nay, tỉnh thành  chú trọng phát triển cơ sở hạ tầng, bãi biển  chỉ  lắp đặt đèn đường mà còn  lối  lát đá men theo bãi cát, dành riêng cho những   dạo chơi.
Hoàng hôn buông dần, gió biển thổi tung mái tóc dài của cô. Vào khoảnh khắc cuối cùng  khi ánh tà dương lụi tàn, Thẩm Huệ Huệ  thấy bóng hình cô mong đợi bấy lâu.
Hoắc Đình xuống xe,  lướt mắt  nhận  cô giữa dòng  tấp nập,   chút chần chừ mà bước thẳng về phía cô.
Anh  cao, nổi bật giữa đám đông  phương Nam. Không chỉ  dung mạo phi phàm, mà xe sang trọng lẫn trang phục tinh tế đều toát lên vẻ đắt giá,   đường khiến bao ánh mắt  ngoái  theo.
Không ít  tò mò ngước . Khi thấy Hoắc Đình   mặt Thẩm Huệ Huệ, họ   khỏi mỉm  tán thưởng.
 là trai tài gái sắc, một đôi lứa quá đỗi xứng đôi. Cả hai chỉ  đó thôi cũng  là một bức họa nên thơ, khiến lòng   khỏi nảy sinh ngưỡng mộ và thầm chúc phúc cho họ.
Ba năm  gặp, Hoắc Đình  gầy  đôi chút, cằm  lún phún ria mép, nhưng ánh mắt   cô thì vẫn vẹn nguyên như thuở nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-752-ket-thuc-va-khoi-dau-2.html.]
Lúc     mặt, thậm chí Thẩm Huệ Huệ còn  cảm giác ba năm qua chỉ là một giấc mơ, hai   từng cách xa .
Thấy Hoắc Đình cứ  chằm chằm  mãi, Thẩm Huệ Huệ khẽ sờ lên má: "Anh cứ  em như ... Mặt em  dính vết bẩn nào chăng?"
"Em trang điểm ." Hoắc Đình đáp: "Rất ."
Thẩm Huệ Huệ chỉ sợ Hoắc Đình   điều bất thường nào đó  gương mặt . Thấy quả nhiên Hoắc Đình vốn  mấy tinh tế    điều gì khác lạ, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Em còn tưởng son môi của em  trôi mất chứ." Thẩm Huệ Huệ  .
Ánh mắt Hoắc Đình nán   đôi môi cô thật lâu, mãi một lúc  mới chậm rãi dời .
Thẩm Huệ Huệ thích biển, bởi  mỗi khi gặp Hoắc Đình, cô luôn chọn bãi biển  nơi gặp mặt nếu ở gần đó  biển.
Lúc  gió biển hiu hiu thổi, hai   dạo dọc theo lối  lát đá ven biển. Thẩm Huệ Huệ : "Em  một tin  và một tin   chia sẻ với  về ,    tin nào ?"
"Tin ." Hoắc Đình đáp.
"Tin  là, thôn Phúc Thủy  chính thức  phê duyệt thành cơ sở trồng Kim Tuyến Liên. Kim Tuyến Liên hoang dã trong thôn   chính phủ tiếp quản. Chỉ cần vị thuốc Kim Tuyến Liên  còn giá trị sử dụng, cuộc sống của bà con thôn Phúc Thủy sẽ  đảm bảo trọn đời." Thẩm Huệ Huệ mỉm  với Hoắc Đình: "Nể tình chúng  quen   bao năm, nếu  cần thì em  thể tặng  một ít dược liệu miễn phí. Em chắc chắn sẽ chọn loại  nhất cho  đấy."
Thấy nụ  cô rạng ngời, Hoắc Đình bèn khẽ gật đầu.
"Còn tin  thì... thành tích học tập của em chẳng  lý tưởng cho lắm,  đạt   điểm mong ,  đậu  trường đại học em hằng mơ ước. Giờ em  hai lựa chọn: một là  đại học bình thường, hai là  ôn thi thêm một năm nữa." Thẩm Huệ Huệ nhăn mặt , vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Khi cô  mới xuyên  đến thế giới , cô chỉ  mới  nghiệp cấp ba.
Nếu lúc đó lập tức cho cô  trường tĩnh tâm mà học hành, chắc chắn cô sẽ đạt  thành tích  hơn nhiều.
 lúc đó, Thẩm Huệ Huệ đến bữa cơm cũng thiếu thốn. Suốt năm năm trời bận rộn xoay sở, mãi cho đến khi lên Kinh Đô ở cùng Kỷ Thư Hoa, cô mới  điều kiện bắt đầu  việc học.
Xa rời đèn sách bấy nhiêu năm,  chỉ kiến thức thi đại học mà cô học  ở kiếp  đều quên sạch sành sanh, mà ngay cả thói quen học tập hình thành từ hồi cấp ba cũng  còn chút nào. Muốn tự  dựng  từ đầu thì quả thực quá khó khăn.