Sức khỏe cô yếu kém, mỗi ngày cô còn  bận rộn trăm thứ việc,    thể tĩnh tâm mà học hành . Cuối cùng đến điểm sàn cũng  đạt tới, Thẩm Huệ Huệ  chút  cam tâm.
Khi nhắc đến chuyện , trong lòng cô vẫn còn vương vấn chút ấm ức.
Thấy cô  vẻ thất vọng, Hoắc Đình bèn an ủi: "Nếu em  thì   thể  thư giới thiệu cho em. Không ít trường quốc tế  quá coi trọng thành tích học tập,  nghĩ luôn  cách để em ."
"Không ,  ! Nếu em nhờ vả  để  cửa ,  thì chẳng  những nỗ lực  đây của em đều đổ sông đổ bể  ? Cái giá  trả quá đắt, em  thể chấp nhận một kết quả như thế." Thẩm Huệ Huệ hừ một tiếng  đáp.
Hoắc Đình hiểu tính cách của cô. Cô gái  xưa nay luôn  hiếu thắng, nên   khuyên cô  theo đường tắt nữa.
Thẩm Huệ Huệ  Hoắc Đình : "Vậy còn ,   chuyện gì  tâm sự với em ?"
"Anh  bằng em, chẳng  gì tiến bộ cả. Mấy năm nay  vẫn vùi đầu  công việc kinh doanh của nhà họ Hoắc, những cuộc tranh chấp ở cảng biển,  cả cuộc khủng hoảng tài chính nữa chứ..."
"Anh  em thích nhất những chuyện  mà. Kể , kể !" Thẩm Huệ Huệ giục giã.
Hoắc Đình mỉm  gật đầu,  đó từ tốn kể  từng chuyện một.
Hai năm , cuộc khủng hoảng tài chính càn quét  cầu, đương nhiên nhà họ Hoắc cũng  tránh khỏi ảnh hưởng. Càng ở vị trí cao,   càng thấu hiểu rõ ràng sự việc một cách tường tận.
Kiếp , Thẩm Huệ Huệ  từng   về cuộc khủng hoảng tài chính , nhưng dù  đó cũng là chuyện xảy   khi cô sinh , bởi  cô chỉ  thoáng qua chứ  hiểu rõ cụ thể.
Lúc , với tư cách là  trong cuộc, Hoắc Đình phân tích cặn kẽ, từ từ thuật  khiến Thẩm Huệ Huệ  đến mức gần như say sưa.
Tuy cô  bắt đầu kinh doanh, tham gia  ba ngành nghề là quần áo nữ, hàng tiêu dùng nhỏ và dược liệu, nhưng so với những ông lớn trong giới kinh doanh , việc  ăn của cô chỉ như trò chơi trẻ con, nhỏ bé chẳng đáng kể. Đừng  là so với nhà họ Hoắc, bất kỳ một thương vụ nào trong tay Hoắc Đình cũng  giá trị hơn  bộ tài sản của cô cộng .
 Thẩm Huệ Huệ  hề nao núng.
Điểm xuất phát của cô vốn thấp, tự nhiên sẽ chậm hơn những  kế nghiệp gia tộc như Hoắc Đình. Nếu cho cô đủ thời gian, cô tin tưởng một ngày nào đó  cũng  thể...
Thời gian. Tiếc là thứ cô thiếu nhất  chính là thời gian.
Nghĩ đến tình trạng sức khỏe của , Thẩm Huệ Huệ khẽ cúi đầu, lòng nặng trĩu một nỗi thất vọng. Thấy Hoắc Đình  cô với vẻ lo lắng, Thẩm Huệ Huệ vội vàng thu  tâm trí, tiếp tục lắng   .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-753-ket-thuc-va-khoi-dau-3.html.]
Sức khỏe của Thẩm Huệ Huệ  , cô chỉ   vài trăm mét   thể nhấc chân nổi nữa. Cô đ.ấ.m đấm bắp chân, giả vờ mỏi chân  tìm chỗ .
Ven biển   ít quán cà phê lãng mạn. Hai  gọi hai ly nước,  thưởng thức gió biển và ánh trăng thanh vắng,  trò chuyện đến tận đêm khuya. Mãi cho đến khi quán cà phê đóng cửa, cả hai mới lưu luyến  dậy chuẩn  rời .
Sóng biển nhẹ nhàng vỗ  bờ cát, bào mòn những viên đá cuội thô ráp, để  lớp cát trắng mịn màng trải đều ven bờ.
Thẩm Huệ Huệ cúi đầu  bãi cát  chân, mấy  định mở miệng  điều gì đó, nhưng    bắt đầu từ .
Điều cô   với Hoắc Đình  chỉ là sự nghiệp.
Còn  tình trạng sức khỏe của cô, tình cảm của cô, cô đều   cho   hết.
 cô  thể .
Thôi thì dừng  ở đây. Trên tình bạn  tình yêu là kết cục viên mãn và phù hợp nhất giữa cô và .
"Hôm nay thời tiết thật , thời gian tới chắc sẽ luôn là những ngày  trời." Thẩm Huệ Huệ hít một  thật sâu, kìm nén  cảm xúc  ngẩng đầu mỉm   Hoắc Đình.
Thẩm Huệ Huệ  bất ngờ phát hiện Hoắc Đình đang cúi đầu  ,     bao lâu.
Hoắc Đình  Thẩm Huệ Huệ, thấy ánh trăng chiếu lên khuôn mặt  tì vết của cô. Đôi mắt trong veo, đôi môi hồng phớt còn yêu kiều hơn cả cánh đào mùa xuân. Cuối cùng  chỉ khẽ thở dài : " , trăng đêm nay thật ."
"Vậy em về  đây." Thẩm Huệ Huệ : "Chúng  chia tay ở đây,   gặp ."
Lông mi Hoắc Đình khẽ run lên: "Lần ... gặp ."
Hai  nhẹ nhàng ôm   ánh trăng, giống như lúc chia tay  tám năm về . Cả hai ôm   chào tạm biệt,  lưng rời .
Vừa  qua khúc quanh, Thẩm Huệ Huệ   còn  vững nữa. Cô vịn  tường thở hổn hển dồn dập,  đó chân tay dần trở nên cứng đờ, cả   kiểm soát  mà ngã gục xuống đất.
"Huệ Huệ, Huệ Huệ? Cháu   chứ?"
Trước mắt tối sầm ,  giác quan đều đang từ từ thoái hóa. Cô như  nhốt trong một lớp vỏ dày,   rõ,   rõ  thứ bên ngoài.
Thẩm Huệ Huệ cố gắng mở to mắt, đôi mắt vô hồn dõi theo bóng  phía  một lúc lâu,  đó mới khó nhọc thốt lên: "Thím Chu? Chẳng  thím  về  ,  thím  ở đây?"