"Thím yên tâm về cháu. Cháu , tay lạnh ngắt thế . Cháu còn dậy ? Thím đưa cháu đến bệnh viện nhé?" Thím Chu Thẩm Huệ Huệ thở hổn hển đau đớn, ngăn tiếng nấc nghẹn ngào: "Bên cạnh điện thoại công cộng. Thím gọi 120, cháu đây đợi thím nhé. Thím về ngay."
"Vâng... phiền thím ." Thẩm Huệ Huệ thều thào . Cô ngửa đầu , yếu ớt dựa tường.
Thôn Phúc Thủy chính quyền tiếp quản , còn lo đến chuyện Kim Tuyến Liên kẻ cướp , khiến dân trong thôn còn nhà để về nữa.
Công việc kinh doanh trong tay cô cũng giao phó cho những đáng tin cậy.
Cô lập sẵn di chúc từ . Số tiền cô để tiết kiệm trong ngân hàng đều quyên góp cho những trẻ em gái cần giúp đỡ ở những vùng núi xa xôi hẻo lánh hơn.
Thoáng chốc, cô đến thế giới tám năm.
Dài đằng đẵng mà cũng thật ngắn ngủi.
Những năm qua, cô chứng kiến quá nhiều cái c.h.ế.t và sự chia ly.
Thịnh Tiểu Mãn mất , Tú Phân mất , ông Kỷ Minh Viễn mất , Kỷ Thư Hoa mất , Bạch Khải Trí mất . Cả Diêu Tinh từng hy vọng cứu sống...
Trong đầu Thẩm Huệ Huệ hiện lên vô vàn ký ức như đèn kéo quân. Những hình ảnh về từng cô gặp khi đến thế giới lượt hiện về.
Thật đáng tiếc.
Trong cơn đau đớn, cô khẽ thở dài.
Nếu sớm sẽ như thế , khi gặp Thịnh Tiểu Mãn thì cô nhất định sẽ khuyên nhủ cô thêm vài lời.
Sau khi nhận tờ giấy ông Kỷ Minh Viễn trao, cô nhất định sẽ đến thăm ông sớm hơn.
Cô sẽ trơ mắt Tú Phân trở về nhà họ Bạch chịu đựng phận bi thảm, như những bi kịch đau lòng về sẽ còn lặp ...
Bao nhiêu con sống sờ sờ như .
Giá như thể một nữa.
Làm một nữa, để những với bao nuối tiếc sống một cuộc đời an yên, vẹn tròn hơn.
Tầm của cô ngày càng mờ dần, cuối cùng biến thành một màu đen kịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-754-ket-thuc-va-khoi-dau-4.html.]
Thẩm Huệ Huệ thấy, thấy, thậm chí còn cảm nhận thể nữa. Trong một gian tĩnh lặng, tối tăm vô định, cô lặng lẽ chìm giấc ngủ sâu...
Cô rằng lâu khi cô rơi hôn mê, Hoắc Đình xe cũng dần mất ý thức, đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Khi thảm họa mưa lũ ập xuống huyện Ninh Bình, vì cứu chữa kịp thời nên mấy Hoắc Đình rơi ngưỡng cửa sinh tử. Mặc dù nhờ sự giúp đỡ của Thẩm Huệ Huệ, miễn cưỡng thoát khỏi bàn tay tử thần, nhưng vết thương nhiễm trùng để di chứng thể chữa khỏi. Dù thể chất của vượt xa thường, nguồn lực y tế hàng đầu của nhà họ Hoắc thì cũng vô ích.
Sức khỏe tàn phá, gì thể bù đắp nổi.
Những năm qua, sức khỏe của ngày một yếu . Kể từ ba năm , nhiều cơ quan nội tạng suy kiệt, gây hàng loạt biến chứng. Nhìn bản ngày càng gầy gò, tiều tụy trong gương, Hoắc Đình bao giờ trở Hoa Quốc gặp Thẩm Huệ Huệ nữa.
Ba năm xa cách, cô chủ động mời gặp. Hoắc Đình , nếu thì e rằng cả đời sẽ còn gặp cô nữa. Anh bèn cầu viện bác sĩ cùng chuyên gia tạo mẫu tìm cách giúp , để vẻ ngoài trông như bình thường, tuyệt đối đừng để Thẩm Huệ Huệ điều gì bất thường.
May mắn , Thẩm Huệ Huệ phát hiện điều gì cả. Họ trò chuyện lâu, một đêm trò chuyện thật đáng nhớ.
Trong lòng mãn nguyện, nhưng vẫn cam lòng.
Những lời kịp , lời hẹn thề gặp , e rằng mãi mãi hẹn...
Nếu thời gian thể ngược, liệu chuyện khác ?
Hoắc Đình cảm thấy đưa phòng phẫu thuật. Một nhóm bác sĩ vây quanh , dốc hết sức lực cứu sống , nhưng vô ích.
Anh chỉ cảm thấy cơ thể ngày càng nhẹ bẫng, ý thức dần trôi xa, cuốn một tối tăm, lạnh lẽo vô tận. Những giọt mưa rơi . Anh lao trong bụi cỏ ven khe núi, xung quanh tĩnh lặng và nguy hiểm, như thể lưỡi d.a.o sắc bén thể đ.â.m bất cứ lúc nào...
"Hắn ở !"
Một tiếng hét lớn vang lên từ bên cạnh. Hoắc Đình theo bản năng né sang trái, tránh một đòn chí mạng.
Anh bừng tỉnh, gần như kinh ngạc xung quanh.
Đêm mưa, núi hoang, một nhóm đang truy sát ...
Đây là... tám năm ư???
Ngay lúc ngỡ đang chìm trong ảo ảnh, một lưỡi d.a.o đ.â.m mạnh lưng. Cơn đau dữ dội quét qua , Hoắc Đình chỉ cảm thấy một bên tay tê dại, nửa gần như mất hết cảm giác. Phần cơ thể còn cử động thì chỗ vết thương đau nhói, như đánh gục .
Quá chân thật, mơ chút nào!!!
Hoắc Đình loạng choạng chui bụi cỏ để ẩn náu, quan sát xung quanh.