Tuy bếp nhà họ Tô lớn nhưng dù  cũng   nhà hàng Tây chuyên nghiệp,  thể cùng lúc chiên bít tết với nhiều mức độ chín khác .
Cho nên bít tết của Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ là do Lisa chuẩn  sẵn từ sớm, đợi Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ  biệt thự xong thì hâm nóng   mang .
Ngược  bít tết của Tô Chí Vũ và Châu  thì là mới .
Tô Chí Vũ là thiếu gia, đương nhiên  thể chậm trễ.
Châu    phận cao quý, địa vị phi phàm, càng  dốc lòng đối đãi.
Duy chỉ  phần bít tết của Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ là  cho  lệ, cốt để  thành nhiệm vụ. Vốn tưởng họ chẳng  gì, ai nào  ngờ, sự việc  thành  nông nỗi ?
Lúc   Thẩm Huệ Huệ hỏi, Tô Chí Vũ liếc  Lisa, thấy cô  ú ớ  trả lời , Tô Chí Vũ đành  dựa theo miếng bít tết của  mà đáp : "Miếng bít tết chín tới bảy phần là ngon nhất, đa    đều chấp nhận . Thịt  giữ  độ dai,   quá tái..."
Tô Chí Vũ còn   hết lời, Thẩm Huệ Huệ  dùng đũa lật nghiêng miếng bít tết.
Chỉ thấy miếng bít tết  của cô,  từ mặt  thì lớp ngoài  chín, lớp trong  sống, giống như bít tết chín bảy phần. Nếu dùng d.a.o nĩa cắt thành từng miếng nhỏ,  lớp nước sốt che đậy thì cũng chẳng nhận  vấn đề gì.
Thế nhưng  khi dùng đũa, miếng bít tết  lật ngược như một lát thịt, lập tức để lộ  mặt .
Lớp thịt bò giấu bên   cháy đen, hẳn là lúc chiên  chú ý nhiệt độ,  cháy khét lẹt .
Đừng  bảy phần, e rằng  chín tới mười một phần.
Lời  dở dang của Tô Chí Vũ lập tức tắc nghẹn trong cổ họng,    kìm  cơn giận, lườm Lisa một cái rõ dài.
Dù  cũng là đầu bếp trong nhà bỏ tiền  thuê về, chiên  miếng bít tết với tay nghề như thế , liệu  thực sự  việc nghiêm túc  đây?
Lisa  Tô Chí Vũ lườm, chỉ cảm thấy ấm ức khôn nguôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-em-gai-nu-phu-doc-ac-den-thien-kim-doan-sung/chuong-86-man-dau-tri-tren-ban-an-3.html.]
Rõ ràng  đó thiếu gia Tô  dặn dò  cần  bít tết quá cầu kỳ cho hai  con Tú Phân, thế nên cô  mới  lơ là một chút.
Thông thường mà , khi ăn bít tết sẽ dùng d.a.o ăn cắt thành từng miếng nhỏ, chấm với nước sốt  thưởng thức.
Sau khi cắt thành miếng nhỏ, cho dù mặt    cháy đen,  lớp nước sốt cũng sẽ  khó để ý đến những chi tiết vụn vặt .
Ai nào  ngờ, Thẩm Huệ Huệ  dám đường hoàng dùng đũa lật miếng bít tết lên ngay giữa bàn ăn như ?
Hơn nữa, vấn đề    Thẩm Huệ Huệ đưa  ngay  khi Lisa  chất vấn về việc trang điểm và sơn móng tay. Tuy   thẳng, nhưng Huệ Huệ  khéo léo dùng sự thật để ngầm ý rằng cô vô cùng nghi ngờ tay nghề bếp núc của Lisa.
Không còn đường lui, Lisa đành  tiếp tục chống chế: "Người  đầu ăn bít tết  thể sẽ  quen với mùi vị nồng của thịt. Cho nên trong trường hợp bình thường, miếng thịt   chín kỹ hơn một chút sẽ an  hơn, để thực khách  thể cảm nhận trọn vẹn vị ngon của bít tết..."
Tô Chí Vũ liếc  phần thịt bò  mặt Tú Phân, đoán chừng cũng giống với của Thẩm Huệ Huệ. Sợ Thẩm Huệ Huệ  lật phần đó  mà  khó dễ,   vội vàng  chen : "Lisa sẽ tùy theo khẩu vị và tình hình của thực khách mà khéo léo điều chỉnh một chút. Ví dụ như nước sốt , cô   nhập gia tùy tục mà gia giảm hương vị cho hợp khẩu vị  Hoa, ăn kèm với bít tết chín kỹ sẽ càng phù hợp với hai  hơn..."
Sau một hồi vòng vo, cuối cùng Thẩm Huệ Huệ cũng nắm  điều   . Cô nở một nụ   chút vui mừng,  với Tô Chí Vũ: "Nhập gia tùy tục? Anh Chí Vũ thật  lòng."
Tô Chí Vũ  , lòng chợt hẫng một nhịp, cuối cùng cũng hiểu rõ thâm ý của Thẩm Huệ Huệ.
Quả nhiên giây tiếp theo, chỉ  Thẩm Huệ Huệ chậm rãi : "Em  thấy trong sách , văn hóa ẩm thực nước  uyên thâm sâu rộng, từ xưa đến nay dân dĩ thực vi thiên. Trong ăn mặc ở  , ăn uống luôn  xếp hàng đầu."
"Như loại d.a.o nĩa , sớm  từ mấy nghìn năm  thì tổ tiên chúng   phát minh và sử dụng . Chỉ là   cảm thấy lúc dùng bữa đưa d.a.o  miệng kém phần tinh tế, mới đổi sang dùng đũa  vật dụng ăn uống thường nhật..."
"Em và  là  Hoa chính gốc, từ nhỏ đến lớn đều tiếp nhận sự giáo dục về lễ nghi truyền thống. Tuy từng   đến mấy món du nhập như bít tết kiểu Tây , nhưng chỉ mới  ăn  đầu, bởi  dùng đũa vẫn tiện lợi và thoải mái hơn hẳn..."
Thẩm Huệ Huệ  Tô Chí Vũ, hỏi: "Anh Chí Vũ    thấy chúng em giống như gặp  nhà  nên đặc biệt thoải mái, là thật ?"
Tô Chí Vũ  thể nào phản bác lời chất vấn , đành gượng gạo đáp lời: "Đương nhiên là thật."
Cũng   là cố ý  vô tình, Thẩm Huệ Huệ khẽ liếc qua chiếc ghế chủ tọa còn bỏ trống bên cạnh,  vẻ ngoan hiền với Tô Chí Vũ: "Đa tạ sự rộng lượng của  Chí Vũ."