Tứ Hôn, Sát Thần Vương Gia Cư Nhiên Là Tuyệt Thế Mỹ Nam - Chương 135

Cập nhật lúc: 2025-09-20 06:49:17
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tuyên, Lý thị vệ tiến điện!”

Tiếng Viên công công dứt, ngoài điện bước một thị vệ mặc giáp.

Thị vệ hành lễ, liền Văn Đức Đế hỏi: “Hôm nay cổng cung, Ân gia tiểu thư hành thích Hoàng hậu ?”

“Bẩm Hoàng thượng, nô tài và những khác tận mắt thấy, chỉ Hoàng hậu nương nương nghi trượng hồi cung, Ân đại tiểu thư vốn quỳ cổng cung hành lễ, đó loan giá của Hoàng hậu đột nhiên dừng , gọi Ân đại tiểu thư đến, đó nô tài liền thấy Hoàng hậu nương nương cao giọng hô hành thích, nô tài và những khác bắt lấy Ân đại tiểu thư.”

Thị vệ hành thích , nhưng sự việc rốt cuộc thế nào cần bàn cãi nữa.

Tiêu Lăng Diễm đúng lúc mở miệng: “Vậy thì... Bản vương hiện tại , Hoàng hậu vì g.i.ế.c nàng?”

? Hoàng hậu nào dám , sự việc càng kéo dài càng lớn chuyện, cuối cùng chịu thiệt vẫn là nàng , Thần nhi hiện giờ chẩn đoán hư hao quá độ, e rằng khó bề bình thường, chuyện nếu truyền ngoài, đời sẽ còn duyên với ngai vàng nữa, thì nửa đời mưu tính của nàng sẽ đổ sông đổ biển.

“Là vì Ân Nguyệt đối thần bất kính, thần nhất thời hồ đồ, kính xin Hoàng thượng thứ tội.” Hoàng hậu tự sự việc định, lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Hoàng hậu vốn nghĩ, g.i.ế.c Ân Nguyệt thể một mực khẳng định chính Ân Nguyệt hành thích , dù thị vệ tận mắt thấy, cũng c.h.ế.t đối chứng, nhưng nàng cũng ngờ Ân Nguyệt thể đánh thắng mấy chục thị vệ, nay chỉ thể nuốt đắng nuốt cay.

“Hoàng hậu, nàng đầu Lục cung, nên mẫu nghi thiên hạ, Ân Nguyệt dẫu hiểu quy củ đến , chỉ cần răn đe chút ít, cẩn thận giáo hóa là , nhưng nàng tâm tư độc ác trừ khử cho nhanh, phẩm hạnh như thế thực sự thích hợp để thống lĩnh Lục cung.” Lời dứt, Văn Đức Đế lập tức hạ chỉ: “Kể từ hôm nay, thu hồi Phượng ấn của Hoàng hậu, cấm túc Trung cung, sự vụ hậu cung tạm giao cho Tuệ Quý Phi mặt xử lý.”

“Hoàng thượng...” Hoàng hậu đột nhiên ngẩng đầu Văn Đức Đế vị trí tôn quý, nàng cũng ngờ, Hoàng thượng phạt nặng nàng đến thế, thu hồi Phượng ấn và phế truất nàng thì khác gì .

“Hành vi của Hoàng hậu thực sự khiến trẫm vô cùng thất vọng, vẫn nên hồi cung tự kiểm điểm .” Văn Đức Đế Hoàng hậu thêm, vung tay cho nàng lui xuống.

Hoàng hậu như thể đột nhiên rút cạn sức lực , tê liệt đất, hồi lâu hồn, cuối cùng vẫn hai nội thị nửa kéo nửa đỡ đưa ngoài.

Sự việc của Hoàng hậu xử lý xong, Văn Đức Đế xuống Ân Tu Viễn : “Ân ái khanh, hai bọn họ là do trẫm đích tứ hôn, thánh chỉ ban kim khẩu ngọc ngôn, há hủy là thể hủy , Lễ Bộ đang soạn định hôn kỳ của hai , chẳng mấy ngày nữa sẽ đưa canh đến phủ, chuyện hủy hôn nhắc nữa.”

“Vi thần tuân chỉ.” Ân Tu Viễn giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi, ngay cả chuyện cũng yếu ớt sức lực.

Văn Đức Đế bộ dạng nhút nhát của Ân Tu Viễn liền tức giận, nếu tên khá tài năng, thật sự đuổi ngoài, thôi thấy phiền lòng.

Ân Nguyệt Văn Đức Đế , trong lòng thầm nghĩ, nàng còn cập kê, vì Hoàng thượng đột nhiên gấp gáp định hôn kỳ.

Văn Đức Đế đối với mấy còn , phất tay, bảo tất cả lui xuống.

Ngoài cửa điện

Ân Tu Viễn khỏi Chính điện liền thẳng ngoài cổng cung, giờ tâm trí quản Ân Nguyệt, cũng quản nổi nàng.

Ân Nguyệt rời mặt cũng gì, đối với phụ "hờ" , cũng quá để tâm.

Tiêu Lăng Diễm đưa chiếc khăn gấm trong lòng cho Ân Nguyệt, Ân Nguyệt nhận lấy lau mặt một lượt, đưa trả , khóe môi Tiêu Lăng Diễm khẽ cong, bỏ khăn lòng.

Ân Nguyệt thở phào một , : “Bản tiểu thư đói .”

“Thiên Hương Lầu, ?” Tiêu Lăng Diễm Ân Nguyệt, đáy mắt hàm chứa một tia nhu tình.

Đôi mắt ngấn nước của Ân Nguyệt chợt sáng lên: “Đi.”

Ngay đó nhớ tới bên cạnh còn một , liền nghiêng đầu hỏi: “Tuyên Vương Điện hạ cùng ?”

Tiêu Thừa Nhuận Ân Nguyệt, đáy mắt tràn ngập vẻ dò xét và kinh ngạc, còn là con sâu đáng thương bù lu bù loa trong điện đó ? Cái sự đổi sắc mặt cũng quá nhanh .

Nhìn ánh mắt cưng chiều của Tam ca , liền hiểu ngay, nha đầu đang đùa giỡn tất cả , uổng công còn lo lắng cho nàng.

“Vậy rốt cuộc ngươi đánh thị vệ .” Tiêu Thừa Nhuận tò mò hỏi.

Ân Nguyệt gật đầu: “Đánh .”

Lời dứt, nàng liền cất bước về phía cổng cung, Tiêu Lăng Diễm đương nhiên theo.

Tiêu Thừa Nhuận phản ứng , cũng đuổi theo: “Vậy Hoàng hậu than liên miên, ngã lăn đất dậy nổi là thật ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-hon-sat-than-vuong-gia-cu-nhien-la-tuyet-the-my-nam/chuong-135.html.]

Ân Nguyệt trả lời câu hỏi của Tiêu Thừa Nhuận, mà lắc đầu : “Thị vệ trong cung vẫn thể so sánh với Mặc Vũ Vệ, ngay cả cũng đánh , còn bảo vệ hoàng thành.”

Thế giới của Tiêu Thừa Nhuận như ma ám, may mà trêu chọc nha đầu .

“Ngươi thấy là những thủ vệ bề ngoài, thực sự bảo vệ hoàng thành là Thanh Long Vệ, chỉ lệnh một phụ hoàng.” Tiêu Lăng Diễm .

“Vậy ở cổng cung đánh , những đó trốn trong bóng tối xem náo nhiệt ?”

Tiêu Lăng Diễm kiên nhẫn giải thích: “Thanh Long Vệ dễ dàng xuất hiện mặt khác, trừ khi gặp chuyện nguy hiểm đến quốc bản mới hiện .”

Tiêu Thừa Nhuận vẫn còn đang ngẩn ngơ, Ân Nguyệt đột nhiên đầu: “Vậy, Tuyên Vương cùng ?”

“Đương nhiên.” Tiêu Thừa Nhuận đáp.

Hắn cảm thấy Ân Nguyệt chính là nên dáng vẻ như thế , Tiêu Thừa Nhuận bóng lưng hai sánh bước bên , thầm nghĩ: Sau Tam ca nàng bầu bạn, liền sẽ còn cô lạnh nữa.

Ngày hôm

Ân Nguyệt dùng xong bữa sáng liền cuộn đoản tháp trong sân hít thở khí trong lành.

Thời tiết càng ngày càng nóng bức, ban ngày chỉ lúc sáng sớm là thể ở ngoài sân lâu hơn một chút.

Ân Nguyệt nghĩ, nếu trong sân cũng một cây cổ thụ để che bóng mát thì mấy, ánh sáng mặt trời cũng sẽ quá chói mắt.

Nghĩ như , nàng liền mở miệng gọi Hương Lan, nhưng nửa ngày cũng thấy Hương Lan đáp lời, nàng đổi gọi Tô Hợp, Tô Hợp cũng lên tiếng.

Tiểu chủ, chương phía còn nữa đó, xin hãy nhấp trang kế tiếp để tiếp tục , phía càng thêm đặc sắc!

Ân Nguyệt thắc mắc, đang định dậy tìm , nhưng mở mắt liền thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Tiêu Lăng Diễm xuất hiện mặt .

Ân Nguyệt giật , giọng mang theo một tia trách móc: “Vương gia đột nhiên đến ?”

“Ta thể đến ?” Tiêu Lăng Diễm nhướng mày.

“Có thể.” Ân Nguyệt vươn tay đẩy đẩy nam nhân đang cúi mặt : “Vương gia đến sớm , chuyện gì quan trọng ?”

Tiêu Lăng Diễm gật đầu: “Quả thật là chuyện quan trọng.”

Ân Nguyệt thẳng , nghiêm sắc mặt : “Kính xin Vương gia .”

“Vị hôn thê của bản vương bệnh đổ, đương nhiên là đến thăm hỏi.” Tiêu Lăng Diễm nghiêm túc .

Ân Nguyệt sững sờ mất nửa ngày mới phản ứng , thần sắc kỳ lạ đưa tay chỉ mũi : “Ta bệnh ?”

Tiêu Lăng Diễm “Ừm” một tiếng: “Bệnh .”

“Sao .” Ân Nguyệt cứng cổ, vẻ mặt đầy nghi vấn.

“Toàn thành bá tánh đều ngươi bệnh , ngươi cũng đến lúc nên .”

Ân Nguyệt nghiêng đầu ngẩng mắt liếc Tiêu Lăng Diễm, nàng dường như ngửi thấy một mùi vị âm mưu.

“Nói nhanh xem, bệnh thế nào?” Ân Nguyệt khoanh chân xuống, sẵn sàng hóng chuyện.

Tiêu Lăng Diễm xoay , vạt áo khẽ bay, xuống bên cạnh nàng, mới mở miệng : “Ngươi hôm qua cung Hoàng hậu dọa cho bệnh đó.”

Ân Nguyệt lắc đầu: “Ai mà đắc tội với ngươi, đúng là xui xẻo tám đời.”

“Người mà Hoàng hậu đắc tội là ngươi.” Tiêu Lăng Diễm Ân Nguyệt, khóe môi hàm chứa ý nhạt.

“Chúng hiện giờ đang cùng một thuyền, bảo tính mạng là điều kiện ngươi hứa với , ?”

Tiêu Lăng Diễm hai chữ ‘điều kiện’, ý mặt tức khắc tan biến: “Giữa chúng chỉ là giao dịch ?”

Loading...