Tứ Hôn, Sát Thần Vương Gia Cư Nhiên Là Tuyệt Thế Mỹ Nam - Chương 153
Cập nhật lúc: 2025-09-20 06:49:36
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ân Nguyệt nếu tận mắt chứng kiến, sẽ trực tiếp chạy đến mặt khoe khoang nhiều lời như .” Ân Nguyệt ném quyển thoại bản tử trong tay lên bàn tròn, trong phòng, vài ba nhát hóa trang dịch dung xong.
Lúc , đeo mạng che mặt, cất cao giọng : “Phương Hoa! Đến lúc việc !”
“Vâng.” Phương Hoa ảnh hạ xuống, dẫn Ân Nguyệt về phía Ngọc Thanh Trai.
Ban đầu Phương Hoa hiểu “ việc” là ý gì, dần dần hiểu là đến Ngọc Thanh Trai.
Ân Nguyệt biến mất tại chỗ, để Hương Lan và Tô Hợp hai .
Hương Lan bắt đầu lo lắng một vấn đề khác: “Ngươi tiểu thư khi nào thích khác ?”
“Lời bừa.” Tô Hợp thu dọn bàn, hỏi: “Ngươi từng thấy tiểu thư gặp mặt nam tử nào khác ?”
Hương Lan lắc đầu: “Vậy thì .”
“Vậy chẳng xong .” Tô Hợp bưng điểm , nhét quyển thoại bản bàn tay Hương Lan, để nàng cất giữ: “Sau Kính Vương phủ khó tránh khỏi trắc phi, thất, tiểu thư hiện giờ thế cũng khá .”
Hai , những gì Ân Nguyệt nghĩ cùng một đường với họ. Với cái tính khí quái đản của Tiêu Lăng Diễm, tuyệt đối sẽ vô duyên vô cớ đối với một , trừ phi mục đích gì đó. Đến nỗi nàng đường vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc mục đích của Tiêu Lăng Diễm là gì?
Nghĩ nhiều vô ích.
Đến Ngọc Thanh Trai, Ân Nguyệt vùi đầu bắt đầu nghiên cứu chế tạo thuốc mới.
Nhớ tới những dược liệu quý hiếm ở Huệ Nhân Đường, Ân Nguyệt cầm lấy chiếc mạng che mặt đặt ở một bên đeo lên, xuống lầu dặn dò Tôn chưởng quầy một tiếng, liền về phía Huệ Nhân Đường.
Huệ Nhân Đường và Ngọc Thanh Trai cùng phố Triều Dương, cách xa lắm, Ân Nguyệt liền thẳng bộ tới.
Không ngờ, thật khéo thấy xe ngựa của Tiêu Lăng Diễm một cửa tiệm trang sức.
Ân Nguyệt còn tới gần, liền thấy Tiêu Lăng Diễm từ trong tiệm đó , phía còn một nữ tử, khóe môi nữ tử mang theo ý nhàn nhạt, trái Tiêu Lăng Diễm ở phía mặt mày đen sầm.
Cách xa như , Ân Nguyệt đều cảm nhận đang tỏa từng trận hàn khí, chẳng Mộc Tuyết kẻ vô tri , mà còn thể vui vẻ đến thế.
Mộc Tuyết nhận Ân Nguyệt đang hóa trang thành Thanh Nguyệt, nhưng Tiêu Lăng Diễm khỏi cửa tiệm phát hiện nàng trong đám .
Đồng tử đen như mực của Tiêu Lăng Diễm theo bản năng co rút , hai nắm đ.ấ.m siết chặt, đang nghĩ xem đối mặt với nàng như thế nào.
Kết quả Ân Nguyệt thấy sắc mặt của Tiêu Lăng Diễm, tâm trạng dường như ngược trở nên hơn, bước chân càng thêm nhẹ nhàng.
Khi ngang qua hai , mang theo một làn gió nhẹ, phất qua những sợi tóc nửa rủ vai Tiêu Lăng Diễm.
Tiêu Lăng Diễm: “…” Hắn ngẩn .
Hắn thể tin nổi về phía bóng lưng tiêu sái của Ân Nguyệt, nắm đ.ấ.m càng siết chặt hơn. Nha đầu là để tâm, là mắt kém, thấy ?
Hiển nhiên, Tiêu Lăng Diễm càng tin vế .
Hôm nay Mộc Tuyết chợ, vốn còn phản cảm, giờ thấy phản ứng của Ân Nguyệt, càng thấy khó thở.
“Vương gia?” Mộc Tuyết thấy Tiêu Lăng Diễm đột nhiên dừng , cũng vội vàng dừng bước, sợ rằng sẽ đụng , vui.
Tiêu Lăng Diễm tính cách vốn cô lãnh, thích khác chạm , thể cùng nàng ngoài là hiếm , Mộc Tuyết rõ ràng giới hạn, dám quá mạo phạm.
“Bản vương đưa nàng về.” Tiêu Lăng Diễm giọng trầm lạnh.
“Thần nữ còn đồ cần mua…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-hon-sat-than-vuong-gia-cu-nhien-la-tuyet-the-my-nam/chuong-153.html.]
“Nàng tùy ý, bản vương còn quân vụ cần xử lý.” Lời dứt, Tiêu Lăng Diễm sải bước về phía xe ngựa.
“Vương gia…” thần nữ thể đổi ngày khác mua.
Lời Mộc Tuyết còn xong, xe ngựa của Tiêu Lăng Diễm thẳng tiến lướt qua mặt nàng.
Tỳ nữ Đan Thúy, đến lưng Mộc Tuyết, nghi hoặc về phía chiếc xe ngựa đang dần xa: “Tiểu thư, Kính Vương điện hạ cứ thế bỏ ?”
“Ta cũng .” Mộc Tuyết nhíu mày: “Có lẽ thật sự chuyện khẩn cấp, vốn ít lời, thể giải thích một câu là .”
Mộc Tuyết cho rằng Tiêu Lăng Diễm ý với nàng, bởi vì dù là nghĩ đến ‘ân tình’ năm xưa, khi rời kinh Tiêu Lăng Diễm cũng từng như bây giờ, theo ý nàng mà cùng nàng ngoài, đây luôn là tự nàng chạy theo , thậm chí chỉ cần tới gần trong vòng ba bước, đổi sắc mặt. Hiện giờ chỉ còn cách một bước nữa thôi, nàng mãn nguyện .
Trong xe ngựa, Tiêu Lăng Diễm trong đầu là bước chân vui vẻ của Ân Nguyệt, nghĩ đến việc Ân Nguyệt từng rời , trong lòng liền bức bối khó chịu. Nàng cảm thấy trúng khác thì đúng ý nàng ?
Khí áp quanh Tiêu Lăng Diễm đột biến, Mặc Ảnh ngoài xe ngựa nhịn mở lời: “Chủ tử, cần tìm Đại tiểu thư ?”
Tiêu Lăng Diễm trầm mặc.
Mặc Ảnh hiểu ý, thúc ngựa về phía Ân Nguyệt , nhanh liền thấy một ảnh trắng muốt: “Chủ tử, Đại tiểu thư đang ở phía , cần để nàng lên xe ?”
Bánh xe ngựa ngừng lăn, Tiêu Lăng Diễm vẫn mở miệng, Mặc Ảnh dám tự quyết định, cuối cùng vẫn lái xe ngựa tiếp tục tới, cũng dám thêm lời nào.
Xe ngựa dần dần xa, nắm đ.ấ.m siết chặt của Tiêu Lăng Diễm từ từ thả lỏng. Như cũng , đợi chuyện kết thúc, rõ nguyên do với nàng là .
Ân Nguyệt tự nhiên cũng thấy xe ngựa của Tiêu Lăng Diễm, lông mày khỏi nhíu , Mộc Tuyết vẫn còn trong xe ngựa ?
Trong lúc Ân Nguyệt hoảng hốt, suýt nữa đụng một tên hành khất. Tên hành khất thấy Ân Nguyệt đeo mạng che mặt, một y phục đơn sơ, nhưng hình yểu điệu vô cùng, mà nổi lên ý định trêu ghẹo nàng.
“Nhìn dáng vẻ cô nương đây, ắt hẳn là một mỹ nhân, khuôn mặt che thật đáng tiếc, bằng để xem…” Vừa , tên hành khất liền đưa tay về phía mạng che mặt của Ân Nguyệt.
Ân Nguyệt nhanh chóng lùi phía : “Cút!”
“Con tiện tì thối tha, ngươi dám lớn tiếng với lão tử.” Tên hành khất chỉ tay Ân Nguyệt, nhào tới.
Kết quả còn chạm tới, Ân Nguyệt một cước đá bay: “Không chết... thì cút xa .”
Trong bóng tối, Phương Hoa điều tay.
Tên hành khất ngờ một cô nương nhỏ cước lực lợi hại đến , ôm lấy lồng n.g.ự.c đau nhức mắng chửi, thấy Ân Nguyệt giơ nắm đ.ấ.m lên, liền lăn lê bò toài trốn thật xa.
Chạy đến khi cho rằng Ân Nguyệt thể đuổi kịp nữa mới dừng mắng: “Con tiện tì thối tha, đừng để lão tử gặp ngươi.”
Ân Nguyệt tức đến bật , nếu ngại dơ bẩn, Ân Nguyệt tuyệt đối thể đánh cho cũng nhận .
Phương Hoa lúc mới xuất hiện: “Chủ tử, cần thuộc hạ giúp xả giận ?”
“Thôi , chỉ là một tên hành khất thôi. Nếu thật sự xử lý , nãy trực tiếp cho một liều thuốc .” Cú đá đó ngược Ân Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Trên phố Triều Dương, một chiếc xe ngựa lướt qua con đường bên cạnh Ân Nguyệt. Tiêu Thừa Nhuận vén rèm xe, vặn thấy bóng lưng của Ân Nguyệt và Phương Hoa đối diện nàng, vội vàng xuất thần kêu lên: “Ân Nguyệt!”
Ân Nguyệt thấy âm thanh phía khẽ sửng sốt, rõ ràng đeo mạng che mặt, nhưng nghĩ đến Phương Hoa đang mặt, còn gì mà hiểu.
Phương Hoa tuy Tứ Đại Ám Vệ, nhưng khi theo Ân Nguyệt cũng ít ở Kính Vương phủ, Tiêu Thừa Nhuận nhận cũng là điều bình thường.
Xe ngựa dừng , Ân Nguyệt đầu, dặn dò Phương Hoa một tiếng, liền thẳng về phía Thiên Hương Lâu cách đó xa.