Tứ Hôn, Sát Thần Vương Gia Cư Nhiên Là Tuyệt Thế Mỹ Nam - Chương 173
Cập nhật lúc: 2025-09-20 08:16:15
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Phi Bạch trong bộ quân phục màu bạc xuất hiện mặt Ân Nguyệt.
Ân Nguyệt khẽ cúi đầu hành lễ, "Tống Thế tử."
Thấy Ân Nguyệt mặc thường phục, mặt đeo mạng che.
Tống Phi Bạch gật đầu, "Thanh Nguyệt cô nương."
Lính canh thấy hai chữ Thanh Nguyệt, khi Ân Nguyệt, liền ngượng ngùng : "Kẻ hèn mắt tròng, còn xin Thanh Nguyệt cô nương rộng lòng tha thứ."
Ân Nguyệt khẽ , "Không ."
Người lính hổ gãi gãi đầu, Thanh Nguyệt cô nương lên đôi mắt thật , mạng che chắc chắn là một mỹ nhân.
Thân phận của Ân Nguyệt lan truyền khắp thành, nhưng lính canh ở đây hề .
"Cô nương xin theo ." Tống Phi Bạch xong liền bước trong.
Ân Nguyệt theo doanh trại, "Tống Thế tử thấy , dường như bất ngờ?"
Tống Phi Bạch trầm ngâm chốc lát, mở lời : "Đến nhanh hơn tưởng tượng." Nói xong, hỏi: "Lời đồn trong kinh thành ngươi thấy ?"
"Ngươi về phận của ?"
Sáng sớm nàng khỏi thành, thấy bá tánh bên đường bàn tán.
Tống Phi Bạch dừng bước, chau mày về phía Ân Nguyệt: "Ngươi định gì?"
Ân Nguyệt thờ ơ : "Tùy ngộ nhi an."
Tống Phi Bạch cô gái phía đang lơ đãng phất tay, khẽ mỉm , đây mới chính là nàng.
Ân Nguyệt đường quan sát, thấy trong doanh trại mỗi , bao gồm cả lính canh và Tống Phi Bạch, đều dùng khăn che kín miệng mũi.
Những lều trại, tay còn đeo găng tay bằng vải bông trắng, công tác phòng hộ .
Chẳng trách thể khống chế dịch bệnh trong phạm vi nhỏ.
"Trương Thái y ở ? Dẫn gặp ."
Thấy Ân Nguyệt đầu, Tống Phi Bạch vội thu cảm xúc trong đáy mắt, "Trương Thái y ở đây, theo Ngũ Hoàng tử Vân Xuyên thành . Tình hình ở đó càng thêm nghiêm trọng."
Ân Nguyệt chau mày: "Ngũ Hoàng tử?"
Tống Phi Bạch gật đầu: "Không sai."
"Hoàng thượng cho phép Kính Vương mạo hiểm, Ninh Quốc Công xin chỉ cho Tiêu Dật Thần, triều thần ít phụ họa."
"Tiêu Dật Thần lên điện, xưng bản nguyện đội tội lập công, và lập quân lệnh trạng, cuối cùng, Hoàng thượng hạ chỉ phục hồi phận Hoàng tử cho Tiêu Dật Thần, lệnh tức khắc mang Vân Xuyên thành khống chế dịch bệnh."
Tống Phi Bạch cô đọng súc tích trình bày.
Tiêu Dật Thần đúng là kẻ sống dai.
Ân Nguyệt luôn cảm thấy chuyện chỗ nào đó kỳ lạ, nhưng rõ .
Vẫn nghĩ nguyên nhân, Tống Phi Bạch dẫn nàng dừng một lều trại.
Chỉ lều trại mặt : "Bệnh nhân ở đây, tình trạng nghiêm trọng hơn chút." Nói xong, tiến lên vén rèm.
Ân Nguyệt bước trong.
Tống Phi Bạch theo .
Trong phòng hầu hết đều đang hôn mê, ít tỉnh táo cũng trông uể oải, thấy động tĩnh dần dần đầu .
Ân Nguyệt nhiều, đeo đôi găng tay tự chế, đến bên cạnh một bệnh nhân đang hôn mê gần đó, bắt đầu bắt mạch.
Hành động của Ân Nguyệt khiến những còn trong lòng bắt đầu bất an, "Thái y ?"
"Phải đó, Thái y ? Sao để một tiểu nha đầu đến chữa trị cho chúng ."
"Có chuyện gì ? Triều đình màng sống c.h.ế.t của chúng nữa ?"
Một phụ nhân ở góc phòng kêu lên một tiếng, đứa trẻ đang ôm trong lòng giật tỉnh giấc.
Tiếng "oa!" một tiếng, bộ lều trại tức thì sôi sục.
Từng một dùng giọng khàn đục, yếu ớt cầu xin: "Đại nhân, cầu xin ngài cứu chúng ."
"Đại nhân... thể c.h.ế.t ."
Phụ nhân đứa con nhỏ của , lặng lẽ rơi lệ, tay khẽ vỗ về lưng đứa bé.
Đứa trẻ vẫn , nhưng nàng còn sức để dỗ dành nữa.
Tống Phi Bạch định mở lời, một giọng trong trẻo lạnh lùng cất lên .
"Yên lặng!"
Ân Nguyệt thu tay bắt mạch về, nhàn nhạt , "Nếu, các ngươi còn sống sót."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-hon-sat-than-vuong-gia-cu-nhien-la-tuyet-the-my-nam/chuong-173.html.]
Những âm thanh hỗn loạn trong lều trại, dần dần lắng xuống, chỉ còn tiếng của đứa trẻ.
Ánh mắt tất cả đều đổ dồn Ân Nguyệt, bao gồm cả Tống Phi Bạch.
Khí trường Ân Nguyệt, khiến Tống Phi Bạch quỷ thần xui khiến mà chọn im lặng.
Không là ai mở lời : "Chẳng lẽ các ngươi g.i.ế.c chúng ?"
Câu khiến tất cả đều sợ hãi.
Bọn họ từng , Hoàng đế triều để ngăn chặn dịch bệnh lây lan, sống sờ sờ thiêu đốt cả một thành .
Ân Nguyệt thở dài : "Hoàng thượng triều là một minh quân, chư vị cứ yên tâm. Không ai sẽ g.i.ế.c các ngươi ."
" nếu các ngươi phối hợp trị liệu, chính là tự tìm đường chết."
Mọi , đối với lời Ân Nguyệt , nửa tin nửa ngờ.
"Vậy vì Thái y chữa bệnh cho chúng nữa?"
Ân Nguyệt bất đắc dĩ : "Ai Thái y chữa bệnh cho các ngươi?"
"Vậy ..."
"Các ngươi đừng thấy tuổi còn nhỏ, nhưng nhiều phương thuốc dân gian trị các chứng bệnh nan y, chừng trong đó phương cách cứu các ngươi đó."
Rất nhiều bá tánh đều tin lời về phương thuốc dân gian, quả nhiên, bắt đầu thì thầm bàn tán.
"Các ngươi đừng nàng lừa, phương thuốc dân gian nào thể lợi hại hơn cả Thái y trong cung chứ? Huống hồ nàng một nữ tử thì hiểu gì về y thuật, chúng Thái y chữa trị!"
Giọng chút quen thuộc, Ân Nguyệt men theo tiếng động sang, thấy áo quần rách rưới, loáng thoáng thấy mặc một bộ áo khoác, dáng vẻ trông như một thư sinh.
Vừa g.i.ế.c bọn họ cũng là .
"Phải đó, chúng vẫn tin Thái y hơn."
"Thái y đến mấy ngày ? Đã tìm cách cứu các ngươi ?"
Lần đều im lặng.
Sáng nay còn một c.h.ế.t kéo khỏi lều trại .
"Cô nương cũng lý, thêm một phần hy vọng cũng ."
"Cô nương, ngươi xem giúp ." Một phụ nhân mặt mày hiền lành vẫy tay với Ân Nguyệt.
Chương kết thúc, xin mời nhấp trang kế tiếp để tiếp tục !
"Được." Ân Nguyệt đáp lời tiến lên xem bệnh cho nàng.
Mạch tượng của chút kỳ lạ, Ân Nguyệt xem, những bệnh nhân khác giống như .
"Cũng xem giúp ."
"Được."
Xem xét một lượt xong, Ân Nguyệt an ủi vài câu, đến bên cạnh Tống Phi Bạch, hiệu ngoài tiếp.
Ra khỏi lều trại, sắc mặt Ân Nguyệt dần trở nên trầm xuống.
Tống Phi Bạch hỏi: "Thế nào ?"
Ân Nguyệt quanh : "Ta đổi chỗ khác chuyện."
Tống Phi Bạch gật đầu, dẫn Ân Nguyệt trong chủ trướng.
Ân Nguyệt mở lời : "Không Thế tử thể gọi vị Thái y chủ sự ở đây đến ?"
Tống Phi Bạch hỏi nhiều, trực tiếp sai mời Lâm Viện sứ đến.
Không lâu , rèm lều trại vén lên.
Lâm Viện sứ vội vàng hỏi: "Tống Đô đốc, thể thoải mái?"
"Bản đô , là nàng gặp ngươi."
Lâm Hằng lúc mới chú ý đến cô gái bên cạnh Tống Phi Bạch, khỏi đánh giá nàng.
Ân Nguyệt rộng rãi gỡ bỏ mạng che mặt.
"Ân Đại tiểu thư?" Lâm Hằng chút bất ngờ, nhưng nghĩ đến y thuật của Ân Nguyệt, cảm thấy hợp tình hợp lý, "Ân Đại tiểu thư, vì dịch bệnh mà đến?"
"Phải." Ân Nguyệt gật đầu, "Không Lâm Viện sứ tìm phương pháp trị liệu ?"
Lâm Hằng lắc đầu, mày nhíu chặt, "Ta đang vì điều mà đau đầu, bệnh trạng những mỗi một khác, trông là bệnh khó chữa, nhưng thang thuốc uống , thấy khởi sắc, ngày hôm bắt đầu tái phát."
Ân Nguyệt cau mày hỏi: "Có bất kể dùng phương thuốc nào, kết quả đều tương tự?"
Lâm Hằng trợn tròn mắt, "Ân Đại tiểu thư đây là bệnh gì ?"