Tứ Hôn, Sát Thần Vương Gia Cư Nhiên Là Tuyệt Thế Mỹ Nam - Chương 208
Cập nhật lúc: 2025-09-20 12:18:24
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Truyền lệnh, mở cửa thành nghênh chiến.”
Binh lính như thủy triều tuôn .
Tiếng trống vang dội, các chiến sĩ đấu chí dâng cao.
Lương Túc nhất thời hiểu: “Tiêu Lăng Diễm rốt cuộc gì?”
Tham quân theo quân can gián: “Tướng quân, truyền ngôn Kính Vương Vân Lê Quốc cực kỳ giỏi binh pháp, ngay cả thiết kỵ Bắc Yến Quốc cũng chiếm chút lợi thế nào trong tay , hành động như , cẩn thận gian trá.”
“Trong Vân Xuyên Thành chỉ bấy nhiêu ngựa, dám mở cửa thành tác chiến?” Phó tướng đồng tình: “Ta thấy chiến thần cũng chỉ đến thế, Bắc Yến đa là kẻ lỗ mãng, thật sự cho rằng bản lĩnh lớn.”
“Mau kìa! Bọn họ chống đỡ nổi nữa, bắt đầu lui binh !”
Lương Túc vẫn luôn quan sát chiến sự phía .
Chỉ thấy trong cuộc c.h.é.m giết, quân Vân Lê đang chống đỡ nổi công kích, liên tục bại lui.
Tiếng trống đổi, binh lính bắt đầu lượt rút về phía cửa thành.
Quân Nam Cương truy kích sát .
Lương Túc nhíu chặt mày: “Mau chóng truyền lệnh thu binh.”
“Tướng quân!” Phó tướng vội vàng ngăn : “Đây rõ ràng sắp công thành , vì thu binh?”
Phó tướng hiểu cơ hội như , tướng quân đang sợ cái gì?
Lương Túc : “Tất cả những chuyện quá thuận lợi, e rằng là kế dụ quân thâm nhập.”
Tham quân : “Mạt tướng cho rằng, điều thể là hư trương thanh thế, cố ý trì hoãn chiến cơ.”
“Há chẳng đạo lý trăm trận trăm thắng , Tiêu Lăng Diễm thể nào hiểu, tướng quân hành quân xưa nay cẩn trọng, chỉ sợ chính là rõ điểm , mới nghĩ kế hoãn binh .”
“ .” Phó tướng : “Viện quân Vân Lê thể đến bất cứ lúc nào, một khi thu binh, bỏ lỡ chiến cơ, Liệt Vương điện hạ cũng hy sinh uổng công, tướng quân ăn với Vương thượng?”
Lương Túc chần chừ, lời phó tướng lý.
Cùng lúc đó, binh mã Nam Cương ở tiền trận công Vân Xuyên Thành.
Lương Túc do dự nữa hạ lệnh: “Toàn quân xuất kích!”
“Ha! Ha ha ha! Ha ha ha......” Hô Duyên Liệt bóng lưng mặt, sảng khoái: “Đây chính là vở kịch ngươi xem ?”
Hô Duyên Liệt vốn tưởng Tiêu Lăng Diễm sẽ tức giận đến mức thất thố.
ngay khoảnh khắc Tiêu Lăng Diễm , Hô Duyên Liệt mặt, đột nhiên khóe môi khẽ cong, cao giọng hô: “Thả đá, đóng cửa thành!”
Hô Duyên Liệt theo bản năng sang phía khác của thành lầu.
Chính là phía cửa thành.
Mấy chục binh sĩ Vân Lê cường tráng, nhấc từng tảng đá lớn, ném xuống thành lầu.
Gây vô tiếng kêu thảm thiết thành.
Và lúc mười vạn binh mã Nam Cương thành quá nửa, quân Nam Cương phía đá lớn và t.h.i t.h.ể cản , cửa thành nhanh chóng đóng sập.
Lương Túc thành phát hiện điều bất thường, rút quân thì kịp nữa .
Vô mũi tên như mưa trút xuống, quân Nam Cương vây khốn trong thành c.h.ế.t thương quá nửa.
Giữa lúc hoảng loạn, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vang lên.
Nhìn quân Vân Lê từ bốn phía xông , sắc mặt Lương Túc trắng bệch.
Phó tướng cũng kinh hãi thôi: “Vân Xuyên Thành nhiều binh mã như ?”
Cho đến khi khai chiến, bọn họ đều nhận tin tức viện quân Vân Lê.
Lương Túc chợt nhớ , bỏ qua một chuyện: “Vân Lê Quốc thể giải cổ, những binh lính e rằng vốn là quân thủ thành của Vân Xuyên Thành.”
“ Tư Không Trưởng lão , cổ trùng đó thể tiêu hao nguyên khí của con , dù cho giải cổ cũng thể hồi phục nhanh như ?”
Lương Túc cũng nghĩ .
Chém g.i.ế.c vẫn tiếp diễn, chính xác hơn, là cuộc tàn sát đơn phương của quân Vân Lê.
Cuối cùng, sáu vạn quân Nam Cương trong thành gần như bộ tiêu diệt.
Chỉ còn Lương Túc cùng lác đác mấy chục bên cạnh, hộ vệ xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-hon-sat-than-vuong-gia-cu-nhien-la-tuyet-the-my-nam/chuong-208.html.]
Tiêu Lăng Diễm hạ lệnh một tiếng, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c dừng , cửa thành mở .
Lương Túc Tiêu Lăng Diễm vì thả , nhưng cho phép chút chần chừ nào, nhanh chóng thúc ngựa lao khỏi thành.
Không tham sống sợ chết, mà là lo lắng binh lính ngoài thành tiến thành, như e rằng quân sẽ diệt vong.
khi Lương Túc khỏi thành thấy cảnh tượng bên ngoài, cả ngây , hai mắt suýt trừng lồi ngoài.
Cả mặt đầy vẻ thể tin nổi.
Ngoài thành mấy vạn binh mã, hoặc ngửa, hoặc nghiêng, quân uể oải, chỉ còn một ít thể vững, cũng là dựa trường thương trong tay mà chống đỡ.
Đừng là công thành, e rằng ngay cả rút lui cũng khó khăn.
“Xảy chuyện gì? Quân y ?” Lương Túc buộc bình tĩnh : “Người ! Đi mau gọi quân y tới đây.”
“Vâng!”
Quân y theo quân dẫn đến mặt Lương Túc, cũng mềm nhũn vô lực, sắc mặt tái nhợt.
Lương Túc xuống ngựa, túm lấy cổ áo quân y, gầm lên: “Các tướng sĩ đột nhiên ngã xuống?”
Quân y run rẩy đáp: “Tướng...... Tướng quân, các tướng sĩ, e...... e rằng trúng cổ.”
Nam Cương đa phần là vu y, quân y đương nhiên cũng chút cổ thuật.
“Sao thể?” Lương Túc giật tỉnh táo, đột nhiên đầu .
Trên thành lầu.
Bên cạnh Tiêu Lăng Diễm từ lúc nào, một nữ tử áo xanh.
Đón lấy ánh mắt của Lương Túc, nữ tử áo xanh khóe môi khẽ cong, cất cao giọng : “Lấy oán báo oán, khu khu chút lễ mọn xin Nam Cương Vương vui lòng nhận cho.”
Gió nhẹ thổi thành lầu, nam tử phong hoa tuyệt đại, nữ tử tiên tư ngọc sắc, cảnh thắng thứ thế gian.
ngay chân cặp bích nhân tuyệt thế vô song như , m.á.u tươi chảy thành sông, t.h.i t.h.ể chất thành núi.
Trên chiến trường, ngươi c.h.ế.t thì vong.
Ân Nguyệt Thánh mẫu, nàng phía cũng bảo vệ.
Ba ngày , Ân Nguyệt vô tình phát hiện, Cổ Vương khi nuốt chửng đủ cổ trùng, liền sinh chút linh trí, thể thao túng cổ trùng dẫn từ binh lính.
Vì , Ân Nguyệt liền nghĩ cách thu thập bộ mấy vạn cổ trùng đó , liên thủ với Dược Vương nghiên chế độc dược thể tăng cường tác dụng của cổ trùng.
Binh mã Nam Cương hơn mười vạn, lượng cổ trùng xa xa đủ.
Ân Nguyệt liền cùng Tiêu Lăng Diễm bàn bạc kế dụ địch , đem binh lính Nam Cương phân tán thành hai đợt.
Từ khi Lương Túc trúng kế thành, định sẵn kết cục của trận chiến .
Lương Túc cam lòng, nhưng cũng chỉ thể giương cờ đầu hàng, nếu tính mạng của mấy vạn tướng sĩ ngoài thành cũng sẽ giữ .
Nam Cương đại bại cầu hòa, cuối cùng cúi đầu xưng thần, ký kết hiệp ước phụ thuộc quốc, hàng năm dâng lên thuế cống.
Đổi lấy việc Ân Nguyệt giải cổ cho quân Nam Cương.
Tướng quân phủ.
Ân Minh Nham hỏi Ân Nguyệt về tình hình gần đây của gia đình.
Lại nhắc đến Lam gia.
Ân Nguyệt đều lượt đáp: “Ngoại tổ phụ thể cường tráng, bệnh mắt của ngoại tổ mẫu cũng hơn nhiều, Đại ca cần lo lắng.”
Ân Minh Nham gật đầu: “Như là .” Trầm mặc một lát, tựa hồ nhớ điều gì, đột nhiên về phía Ân Nguyệt, “Bệnh mắt của ngoại tổ mẫu nhiều năm khỏi, cũng là do chữa khỏi ?”
Ân Nguyệt chớp mắt, ngây ngốc gật đầu.
Làm đây? Nàng hình như một loại dự cảm lành.
Quả nhiên, khoảnh khắc tiếp theo liền Ân Minh Nham hỏi: “Y thuật của rốt cuộc là từ mà ?”
Ân Nguyệt cố tỏ thoải mái, : “Ta mấy hôm ......”
“Đừng dùng lời lẽ lấp l.i.ế.m của để lừa nữa.” Ân Minh Nham rõ ràng tin, “Nếu Dược Lão thật sự là sư phụ của , vì y thuật của còn bằng đồ là .”
“Huống hồ, mấy ngày đến Vân Xuyên Thành, cũng thấy gọi Dược Lão một tiếng sư phụ.”
Lần thật là sơ suất , Ân Nguyệt thầm thở dài: “Đại ca quả nhiên minh lạc, chuyện gì cũng thể giấu , năm đó với Hoàng thượng như , còn chẳng hề nghi ngờ.”