Tứ Hôn, Sát Thần Vương Gia Cư Nhiên Là Tuyệt Thế Mỹ Nam - Chương 222

Cập nhật lúc: 2025-09-20 12:18:39
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nữ tử nước Vân Lê khi cập kê đều mời một vị trưởng bối tài đức vẹn chính tân, để truyền thụ giáo huấn.

Còn chính tân trong lễ cập kê của nữ tử thế gia, cần phận địa vị nhất định, mới khác coi thường.

Ân Nguyệt lắc đầu.

Ân gia e rằng ai nhớ chuyện , Ân Nguyệt ngược cũng mấy để tâm.

"Thật vô lý." Lão phu nhân lộ vẻ vui, "Ân gia quản, thì lễ cập kê sẽ tổ chức ở Lan gia , để cữu mẫu của con lo liệu, đến khi đại hôn, con cũng sẽ xuất giá từ Lan gia."

"Lão phu nhân đừng lo." Tiêu Lăng Diễm đột nhiên mở lời: "Chuyện bổn vương với cô mẫu, cô mẫu đồng ý chính tân cho lễ cập kê của Ân Nguyệt."

"Trưởng công chúa thể chính tân, đó là vinh hạnh của Nguyệt nhi." Lão gia tử Ân Nguyệt vẫn luôn im lặng, "Nguyệt nhi, còn mau tạ ơn Vương gia."

Ân Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, với hai vị trưởng bối: "Nguyệt nhi, gả cho ."

Cả phòng im lặng.

Nắm tay Tiêu Lăng Diễm đặt tay vịn vô thức siết chặt, tầm mắt rơi xuống mặt đất phía , thần sắc phức tạp.

Lão phu nhân vẫy tay hiệu cho hầu bên cạnh lui xuống, vội hỏi Ân Nguyệt: "Vì ?"

Ân Nguyệt nhất thời nghẹn lời, nên với hai vị trưởng bối thế nào, rằng hôn sự của họ bất quá chỉ là một giao dịch ban đầu.

Lão gia tử sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt qua giữa Ân Nguyệt và Tiêu Lăng Diễm.

Lan Thanh Châu dậy, "Chẳng lẽ Kính Vương đối với ?"

Ngoài lý do , Lan Thanh Châu thực sự thể hiểu nổi, Ân Nguyệt còn lý do gì để từ chối một mối hôn sự đến .

"Không ." Ân Nguyệt lắc đầu, đang nghĩ xem nên mở lời thế nào.

Lan Thanh Châu vô cùng khó khăn hỏi: "Chẳng...... chẳng lẽ trong lòng ......"

Đôi mắt sắc bén của Tiêu Lăng Diễm đột nhiên b.ắ.n về phía Lan Thanh Châu đối diện, "Tuyệt đối thể!"

Hắn Ân Nguyệt đối với vô ý, trong lòng nàng thể khác.

"Nguyệt nhi." Lão phu nhân vẻ mặt lo lắng, "Con nỗi khổ tâm gì ."

"Ngoại tổ mẫu." Ân Nguyệt hai vị trưởng bối một cái, tầm mắt rơi xuống Tiêu Lăng Diễm, "Thật và Vương gia ban đầu từng lập giao ước......"

Tiêu Lăng Diễm đột nhiên dậy, "Bổn vương lời với Ân Nguyệt, hôm khác sẽ đến thăm hai vị trưởng bối."

Dứt lời, cũng chẳng màng những mặt thần sắc thế nào, trực tiếp kéo Ân Nguyệt ngoài.

Lan Thanh Châu sợ xảy chuyện, đuổi theo, nhưng trong sân còn bóng dáng hai .

Thấy Lan Thanh Châu khỏi phủ, lão gia tử mở lời gọi .

Trở về trong sảnh, thấy hai vị trưởng bối vẫn yên, Lan Thanh Châu mới nhận quan tâm quá mức mà rối trí.

Lão gia tử : "Không cần lo lắng, Kính Vương tuyệt đối sẽ hại Nguyệt nhi."

"Kính Vương là tính cách thế nào, ngươi ở triều đình đều rõ, nếu cực kỳ để tâm đến Nguyệt nhi, hôm nay cũng sẽ hạ đến thế."

"Chuyện của trẻ, vẫn nên để trẻ tự giải quyết, chúng thể nhúng tay."

Lão gia tử xong liền dẫn lão phu nhân về hậu viện.

Từ thị sắp xếp đồ đạc xong đến nơi, thấy chỉ một trượng phu nàng đang đó.

"Kính Vương và Nguyệt nhi ?"

"Đi ."

"Nhanh ?" Từ thị , "Ta còn tưởng sẽ ở dùng bữa trưa, dặn dò nhà bếp đấy , ?"

Từ thị định sai đến nhà bếp dặn cần chuẩn thêm món, đột nhiên đầu, "Không đúng ...... thị nữ của nàng vẫn còn ở đây mà."

"Đi cùng Kính Vương , ngươi cứ để thị nữ đó tự về phủ là ."

Chuyện thế nào còn rõ, Lan Thanh Châu định để Từ thị lo lắng theo, nên cũng cho nàng .

"Ồ." Từ thị ngoài, vẫn còn lẩm bẩm, "Chuyện gì mà vội vàng thế......"

Giúp Từ thị sắp xếp đồ đạc xong, Hương Lan nghĩ, Vương gia lát nữa nhất định sẽ đưa tiểu thư về, liền chạy đến cổng phủ bảo Lê thúc lái xe về .

Kết quả xe ngựa , Từ thị liền .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-hon-sat-than-vuong-gia-cu-nhien-la-tuyet-the-my-nam/chuong-222.html.]

Hương Lan bất lực, vội vàng cáo lui, đuổi theo phía xe ngựa.

Từ thị ngừng lắc đầu, "Mấy ...... hôm nay đều ?"

Từ thị , Hương Lan sớm quen với chuyện Ân Nguyệt bỏ thế .

Tiêu Lăng Diễm ôm Ân Nguyệt vận công suốt đường, về phía Kính Vương phủ.

Ân Nguyệt giãy dụa thành, đến cùng dứt khoát buông xuôi, dù cũng sẽ hại .

"Chủ tử." Mặc Vũ thấy sắc mặt chủ tử khó coi, vội vàng ôm về, tưởng là Ân Nguyệt thương, vội vàng theo để phân phó.

"Lui xuống!" Tiêu Lăng Diễm trầm giọng , "Tất cả , đều lui xuống!"

"Vâng!" Mặc Vũ mặt mày căng thẳng, lập tức lui ngoài, còn cho tất cả ám vệ trong Lăng Vân Các rút hết.

Mặc Ảnh trở về, lúc chạm mặt Mặc Vũ.

Trong lúc ánh mắt giao , Mặc Ảnh đổi hướng bước chân, cùng Mặc Vũ, Mặc Tinh hai , tạo thành thế tam giác, canh gác bên ngoài Lăng Vân Các, ở nơi cao khuất.

"Ngươi......" Ân Nguyệt mới mở miệng, môi bịt kín.

Tiêu Lăng Diễm ôm chặt Ân Nguyệt.

Lòng bàn tay ghì chặt gáy nàng, cho nàng chút nào lùi bước.

Ân Nguyệt cố gắng thoát , nhưng rõ ràng vô ích.

Hơi thở nóng bỏng và điên cuồng từ nam nhân, nhấn chìm và cuốn trôi chút lý trí còn sót của Ân Nguyệt.

Cảm nhận sự mềm mại trong vòng tay, Tiêu Lăng Diễm vòng tay càng siết chặt hơn.

Nụ hôn ...... bá đạo triền miên.

Không qua bao lâu.

Tiêu Lăng Diễm buông môi Ân Nguyệt , vùi mặt hõm cổ nàng, giọng khàn khàn , "Nàng lừa , cũng lừa chính ."

Ân Nguyệt mím chặt đôi môi sưng, hai má nóng bừng, nhất thời quên mất cách đáp lời.

"Vì ?" Tiêu Lăng Diễm ngẩng đầu thẳng Ân Nguyệt, cẩn thận hỏi, "Vì gả?"

Tiểu chủ, chương phía còn nữa đó, mời bấm trang kế tiếp để tiếp tục , phía càng thêm đặc sắc!

Ân Nguyệt đôi mắt đỏ thẫm của Tiêu Lăng Diễm, câu hỏi giấu kín trong lòng bấy lâu bật thốt: "Vương gia , là cô bé năm xưa ở Tuyền Cơ Cung cứu ngươi, của hiện tại?"

Lời của Ân Nguyệt khiến Tiêu Lăng Diễm suy nghĩ chút hỗn loạn, "Cô bé năm đó chẳng cũng là nàng ?"

" nếu cô bé đó thì ?" Đáy mắt Ân Nguyệt tựa hồ nét thất vọng xẹt qua.

Quả nhiên đúng như nàng nghĩ, sở dĩ Tiêu Lăng Diễm thích nàng, chỉ vì nguyên chủ năm xưa ở Tuyền Cơ Cung cứu .

Tiêu Lăng Diễm chằm chằm mắt Ân Nguyệt, lòng bỗng thắt .

Hắn nắm tay Ân Nguyệt, đặt lòng bàn tay lên n.g.ự.c , "Bất kể năm đó là ai, trong lòng để ý đều là nàng của mắt ."

"Từ đầu đến cuối, cũng là nàng." Lòng bàn tay ấm áp dán lên hai má Ân Nguyệt, ánh mắt dịu dàng quyến luyến, "Chỉ nàng."

Bốn mắt , lòng Ân Nguyệt chấn động, ánh mắt ngưng trệ một tia mơ hồ: "Chỉ...... chỉ là ?"

"Không vì tình cứu giúp năm đó ?" Ân Nguyệt quá chắc chắn hỏi.

"Chẳng lẽ nàng nghĩ sẽ động tình với một cô bé sáu tuổi?" Tiêu Lăng Diễm thần sắc khá bất lực, "Ân tình năm đó quả thực báo đáp, nhưng đó đủ để lay động trái tim ."

Bàn tay vốn dán n.g.ự.c chậm rãi trượt xuống.

Ân Nguyệt tiến gần Tiêu Lăng Diễm, nghiêng tai áp n.g.ự.c , hai tay vòng qua vòng eo rắn chắc của Tiêu Lăng Diễm, khẽ ôm lấy , cảm nhận tiếng tim đập.

Ánh mắt Tiêu Lăng Diễm trừng lớn, bỗng run lên, cảm thấy m.á.u huyết đều sắp sôi trào.

Đôi tay rắn rỏi mạnh mẽ , giờ phút dường như chút ngây ngô, động tác chậm rãi vòng lấy nàng.

Mới cảm nhận , trong lòng thật chân thực đến nhường nào.

Đây là đầu tiên, nàng chủ động tiến gần .

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai Ân Nguyệt: "Nghe thấy ?"

Tiêu Lăng Diễm giọng nhẹ, chỉ sợ kinh tỉnh giấc mộng .

Loading...