Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 111

Cập nhật lúc: 2025-10-19 15:10:27
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chén thứ ba trong tay Cố Nhân Khang ông ném xuống, mảnh sứ vỡ văng tung toé khắp sàn.

Dưới ánh đèn lạnh lẽo, Cố Duật Chi vẫn thản nhiên nhấp , ngón tay gõ nhẹ lên thành chén, thỉnh thoảng liếc điện thoại. Mỗi trả lời tin nhắn, khoé môi khẽ cong, lộ một nụ nhàn nhạt.

Cố Yếm thì càng thêm đổ dầu lửa.

Anh chẳng thèm quan tâm vẻ mặt tức tối của Cố Nhân Khang, ngoài mặt vẫn tỏ ngoan ngoãn hiếu thảo, nhưng từng lời đều chọc tức thẳng:

“Ba , con giống cả, thấy ba khổ mà ngơ. Con hiếu thuận hơn nhiều. mà… ba cũng kể cho con , rốt cuộc lúc đó xảy chuyện gì? Mà ba, già còn chơi mấy trò kích thích như , sợ mất mạng hả?”

Cố Nhân Khang tức phát điên, nhưng Cố Yếm vẫn cứ giả điếc:

“Cái … cũng là đàn ông đúng ? Trước khi ba vứt đồ thùng rác ? Lỡ nhặt , tự biên tự diễn, con riêng thì ?”

Chuông điện thoại reo liên tục, Cố Nhân Khang đều tắt máy. Ông ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt sáng rực của thằng con út đang chòng chọc , như thể chỉ mong ông tức đến c.h.ế.t.

Ông xoa trán, sang phía khác.

Cố Duật Chi, đứa con cả ông chọn thừa kế lên, điện thoại gật đầu:

“Được, lịch trình giữ nguyên.”

Dưới ánh đèn, dáng cao thẳng xoay , đường nét gương mặt sắc lạnh, khí chất uy nghiêm quý phái.

Thấy con trai cả chuẩn rời , Cố Nhân Khang đập mạnh chén thứ tư lên bàn:

“Cố Duật Chi!”

Anh dừng bước, , ánh mắt tĩnh lặng như giếng nước:

“Ba còn gì dặn?”

Cố Nhân Khang , cố gắng hạ giọng, thái độ cũng bớt gay gắt:

“Chuyện thể để lan rộng. Duật Chi, con xử lý sạch sẽ, dọn hết những thứ rác rưởi mạng. Bên cả con cũng chuẩn lý do thoái thác. Còn về cái tên nhân yêu … bịt miệng , biến mất.”

Ánh mắt Cố Duật Chi ánh lên ý lạnh nhạt. Cố Nhân Khang dịu giọng hơn:

là giữa hai ba con chút hiểu lầm, nhưng như em con , gia đình vẫn đồng lòng, nhất là lúc gặp sóng gió. Nhà sụp thì trứng cũng chẳng còn nguyên, Cố gia mà đổ thì con nghĩ lợi gì?”

“Ba , con là đứa trẻ ngoan, từ nhỏ nuôi dạy con thừa kế…”

Anh ngắt lời, giọng lạnh như băng:

“Ba quên ? Chính ba từng , thừa kế thể đổi. Thứ con rơi vãi bên ngoài, chẳng cũng mang m.á.u họ Cố ?”

Khóe môi cong lên, câu chữ thốt sắc bén như dao:

“Đây là chính miệng ba , đúng chứ?”

đúng đúng! Ba, còn con nữa mà!”

Cố Yếm vội chen , sợ kịch đủ lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-111.html.]

Anh lảo đảo đá chân lên cạnh ghế, gian trá:

“Có gì , chỉ cần cho dân mạng câm miệng thôi. Ba giao cho con, đảm bảo đẽ sạch sẽ!”

Cố Nhân Khang thằng con út một giây sang.

Mấy chuyện bẩn thỉu thì để nó , nhưng chuyện liên quan đến đại cục, danh dự Cố gia, cả con đường quan lộ , ông chỉ thể tin Cố Duật Chi.

Anh là do chính tay ông nuôi lớn, thủ đoạn cứng rắn, thông minh, thế lực nhà ngoại chống lưng. , ai giở trò, chuyện thổi lên đúng là quá khó coi.

Ông hít sâu, nén giận, sang con trai cả:

“Ba con oán trách ba. Trước đây đúng là ba hồ đồ, ép con đính hôn với con bé Khương gia …”

“Không đúng ba!”

Cố Yếm cắt ngang, giọng vẻ chân thành:

“Hôm đó con núp ngoài thư phòng thấy, rõ ràng ba bảo nhân cơ hội ép khí thế của cả xuống, mới chọn liên hôn với một nhà nhỏ như Khương gia.”

Cố Nhân Khang trừng mắt, thằng con út lập tức ngậm miệng.

Ông tiếp, giọng mang ý ban ơn:

đó ba cũng ngờ, con và cô bé đó thật sự hợp . Đã là duyên trời định thì cần chia rẽ. Nếu con thích con bé đó, ba sẽ đồng ý. Chờ thời gian thích hợp, sẽ bàn chuyện cưới xin.”

Nụ mặt Cố Yếm lập tức biến mất.

Ánh mắt theo ba về phía bóng dáng Cố Duật Chi.

Người đàn ông trong chiếc sơ mi xanh lam khẽ nhếch môi, nhưng đôi mắt dài hẹp lạnh lùng hề chút ấm áp. Ánh sáng mờ hắt lên gương mặt góc cạnh, càng thêm xa cách, vô tình.

Anh nhạt:

“Ba thì cứ thôi. Con dù cũng là con trai ba. Vì cha gánh vác bớt lo lắng, đó là bổn phận của con.”

Ngoài , tuyết rơi suốt hai ngày ròng, cuối cùng cũng dấu hiệu ngừng.

Biệt thự nhà họ Cố chìm trong tĩnh lặng, cánh cổng đỏ nặng nề nổi bật giữa nền tuyết trắng, toát khí thế lạnh lùng.

Dưới lớp tuyết mỏng, bước chân vang lên tiếng “kẽo kẹt” đều đặn.

Người đàn ông mặc vest đen bước khỏi cổng, nhận chìa khóa từ quản gia lên xe.

Gió lạnh thổi, vài bông tuyết cuối cùng rơi xuống.

Cửa kính xe hạ xuống, một bàn tay thon dài vươn , kẹp điếu t.h.u.ố.c đang cháy dở, khói bay tản trung. Trên cổ tay , chiếc đồng hồ xa xỉ hắt sáng đèn đường, vết sẹo mờ nơi ngón cái thấp thoáng hiện lên.

“Cố thiếu.”

Người chờ ngoài xe lên tiếng, giọng pha chút âm sắc vùng khác.

Ngón tay cầm t.h.u.ố.c khẽ nhúc nhích, làn khói trắng tan theo gió lạnh…

 

Loading...