Ánh mắt cực kỳ nóng bỏng dừng ngay mặt cô.
Không khí lặng vài giây, Khương Chi Chi cảm nhận rõ ràng tầm mắt của Cố Duật Chi đang từ từ lướt xuống, cuối cùng dừng ở môi cô.
Tiếng nuốt khan khẽ, yết hầu khẽ động.
Khi thị giác che khuất, thính giác của Khương Chi Chi trở nên nhạy bén hơn.
Nếu khi cửa mở, trong ánh sáng mờ mờ cô thấy rõ gương mặt nghiêng của Cố Duật Chi, lẽ cô còn tưởng mặt , mà là quỷ quái nhập .
Rõ ràng kỳ lạ, nhưng nghĩ kỹ thì biểu hiện của vẫn bình thường.
Gương mặt quen thuộc, giọng cũng đổi, cách chuyện vẫn tự nhiên. Vẫn giống như con thường ngày: chu đáo, ga-lăng, còn cẩn thận đắp chăn cho cô. Chỉ là… lấy cớ sợ bóng tối để xin một nụ hôn.
rõ ràng là giữa hai cũng xa lạ gì nữa…
Anh là kiểu cuồng mật ?
Khương Chi Chi hiểu nổi. Theo bản năng, cô c.ắ.n nhẹ môi, cảm giác đầu lưỡi tê rần.
Có lẽ vì gian quá yên tĩnh, nên chỉ vài giây thôi cũng dài lê thê.
Rồi áp lực quanh bỗng buông lỏng. Giọng lười biếng của Cố Duật Chi vang lên, mang theo chút tiếc nuối:
“Lại bỏ lỡ cơ hội .”
“Được thôi.”
Điện thoại trong túi rung “ong” một tiếng, phát ánh sáng yếu.
Anh đưa tay tắt , tiện tay kéo chăn phủ lên cô, còn chu đáo chỉnh cho ngay ngắn:
“Trợ lý mua thức ăn cho thỏ và ít rau tươi, với vài đồ dùng chăm sóc thú cưng. Chắc là tới .”
“Đợi điện , xuống lấy.”
Độ ấm từ cơ thể cô xuyên qua lớp chăn mỏng, mơ hồ còn mang theo mùi hương ngọt ngào.
Khoảng cách quá gần.
Chỉ cách một lớp vải thôi, nhưng đầu ngón tay khẽ run như bỏng.
Anh nhanh chóng kéo chăn lên, bàn tay trong bóng tối kìm khẽ siết, ngón tay như bốc lửa.
“Xin vợ, … tranh thủ nhà vệ sinh một chút. Em đây một sợ ?”
Được cô gật đầu cho phép, bóng dáng cao lớn lưu luyến siết nhẹ tay cô mới mất tự nhiên mà bước nhanh rời .
Khương Chi Chi cảm thấy tối nay Cố Duật Chi chút kỳ lạ.
Một cánh cửa phòng bên ngoài khẽ mở, nhanh chóng đóng .
Cô thong thả nhấp ngụm , thì đèn trần lóe sáng một cái.
Báo hiệu sắp điện trở .
Khi ngụm hoa thứ hai trôi xuống cổ họng, cả phòng khách chợt sáng bừng.
Cùng lúc đó, tiếng cửa vang lên, bóng dáng cao lớn . Anh bước nhanh tới, gương mặt sắc nét, khí chất mạnh mẽ.
Hai ba bước đến mặt cô, đưa tay giữ lấy khuôn mặt cô:
“Vợ ——”
Động tác uống ngắt ngang, Khương Chi Chi ngước mắt , gương mặt xinh gọn trong bàn tay , khẽ :
“Vị hôn phu , còn thức ăn cho thỏ ?”
Ánh mắt Cố Duật Chi thoáng trầm xuống, giữa lông mày khẽ siết một chút, khó ai nhận .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-116.html.]
Sau khi vận động, thái dương còn đọng mồ hôi, nhưng nhanh chóng lạnh .
Anh im lặng cô gái đang sofa, đôi mắt trong veo sáng ngời. Cô quấn chăn, cầm ly nước, dáng vẻ ung dung tự nhiên, chẳng chút nào sợ hãi.
Rõ ràng vụ cúp điện chẳng hề cô hoảng loạn.
chỉ trong vài phút tối om đó… kẻ thế .
lúc , điện thoại rung lên.
Vừa thấy gọi đến, đôi mắt sắc bén của khẽ nheo . Anh ôm cô gái nhỏ lòng, hôn nhẹ lên mái tóc mềm.
Khoảng cách kéo gần, rời . Một tay nắm lấy ngón tay trắng trẻo của cô, một tay mở điện thoại.
Giọng quen thuộc, mang theo tiếng trêu ngươi vang lên từ đầu dây bên :
“Leo 23 tầng lầu, tốc độ của cả khi lập kỷ lục Guinness luôn!”
Cố Duật Chi giữ máy, nở nụ trấn an với vị hôn thê.
Chỉ là trong khoảnh khắc hàng mi cụp xuống, ánh trong mắt biến thành sự lạnh lẽo tàn khốc, như ánh sáng sắc bén lóe mũi kiếm, khiến rùng .
Giọng thanh niên bên tiếp tục khoái trá:
“Vợ cưới của như , đáng thương như , ở một thì bỏ ? Đương nhiên em canh cửa, để kẻ chứ!”
“Anh đúng là may mắn thật đó, cả!”
Trong giọng tràn đầy hâm mộ, như ước gì thể thế vị trí của :
“Chị dâu mềm mại, ngọt ngào, chuyện dễ cực kỳ!”
“Cô gọi em một tiếng ‘vị hôn phu’, tim em tan chảy luôn!”
“Thật ghen tị với , giá mà em là thì mấy!”
Đường nét gương mặt của Cố Duật Chi như căng cứng, trong đầu như vang tiếng nổ, lửa giận bùng lên dữ dội.
mặt vẫn bình thản, để lộ chút sơ hở nào. Anh thậm chí còn khẽ hôn ngón tay nhỏ bé của Khương Chi Chi, giọng nhẹ như nước:
“Gấp gì, ngày vui của cũng sắp đến thôi.”
Điện thoại truyền tiếng gió rít, giọng Cố Yếm từ bên vọng sang:
“Cảm ơn lời chúc của cả. À, nhưng nhớ cẩn thận, đừng để chị dâu sợ. Em với chị là lấy thức ăn cho thỏ và ít rau . À, em còn tiện tay đặt ở cửa cho luôn.”
“Anh chỉ cần lấy thôi, cứ trợ lý đưa là .”
Đôi mắt sắc bén của Cố Duật Chi liếc về phía cửa, ánh lạnh thấu xương, như lột da kẻ giả mạo ngay lập tức.
“Vậy… nên cảm ơn ?”
“Người nhà thì cảm ơn gì chứ!” Giọng Cố Yếm đầy phấn khích.
“Nếu cần cảm ơn thì là em cảm ơn . Cảm ơn truyền gen của ba, nên em mới giống thế .”
“Lúc mất điện, chị dâu chẳng phân biệt là , là em.”
“Anh cả, thật cũng nên suy nghĩ đề nghị của em. Dù gì đối mặt nhiều tình địch như , thì chỉ em mới thật lòng về phía thôi——”
Chưa kịp dứt câu, cuộc trò chuyện cắt ngang bởi một tiếng gọi khẽ “Vị hôn phu”.
Cố Yếm liếc màn hình điện thoại, đồng hồ đếm ngược đang nhảy . Ngẩng đầu lên tòa nhà cao tầng trong đêm tối, ánh đèn từ một cửa sổ giúp định vị chính xác.
Anh khẽ , ngân nga một giai điệu lạ, biến mất màn đêm.
Chỉ để một tin nhắn gửi :
[Chi Chi, bao giờ em mang thỏ con về nhà? Ngoài trời lạnh lắm……]