Trong đầu như “ong” một tiếng.
Khi Lục Tư Ngôn kịp phản ứng thì đại tiểu thư với đôi lông mày cong cong tung một cú đá ngã xuống đất.
Dưới ánh nắng sớm dịu dàng, gương mặt xinh của Khương Chi Chi đỏ bừng, đôi môi ướt át run run, trông như gặp kẻ địch. Cô giận dữ :
“Lục Tư Ngôn, thật là biến thái!”
Bị mắng như nhưng Lục Tư Ngôn bình tĩnh, hề phản bác. Anh quỳ một gối đất, giọng khàn khàn:
“Xin , kìm . Để lau sạch cho.”
Khương Chi Chi trừng mắt liếc một cái.
Cậu con trai đang quỳ nghĩ ngợi một chút bổ sung:
“Trước khi đến gặp đại tiểu thư, súc miệng , chắc còn sạch hơn cả tay.”
“Bịch!” Một cái gối bay thẳng mặt .
Giọng Khương Chi Chi đầy tức giận:
“Câm miệng ngay, Lục Tư Ngôn! Mới sáng sớm mà năng linh tinh cái gì .”
Lục Tư Ngôn ngoan ngoãn nhặt gối đặt chỗ cũ, trong tay vẫn cầm đôi tất màu vàng nhạt trùng với áo ngủ của cô, giọng thành khẩn:
“Vậy… thể tiếp tục giúp đại tiểu thư mang ?”
Khương Chi Chi kịp mở miệng, cầm tất đến.
Lần còn cợt nhả nữa. Mái tóc đen rũ xuống trán, mí mắt cụp, gương mặt nghiêm túc và điềm tĩnh.
Khương Chi Chi giường , bất chợt nhớ tới đêm hôm đó, khi theo dõi, thấy một cảnh tượng tương tự. Nếu tận mắt chứng kiến, cô sẽ bao giờ nghĩ rằng con trai trong bức ảnh đó là nhóc đang quỳ mặt , kiên nhẫn giúp mang tất.
Đôi mắt đen láy khẽ xoay tròn, thiếu nữ thở dài.
Anh ngẩng đầu, hỏi nhỏ:
“Sao thế, đại tiểu thư?”
Cô lơ đãng đáp:
“Có cũng vô ích thôi.”
Lục Tư Ngôn mỉm :
“Vô ích cũng , ít nhất thì sẽ dễ chịu hơn là giấu trong lòng.”
Khương Chi Chi , cuối cùng miễn cưỡng :
“Hôm nọ dạo với , thử một chiếc nhẫn. Lúc đó thích lắm nên mua, nhưng giờ nghĩ thấy hợp với mấy bộ đồ, thấy hối hận.”
“Bây giờ đại tiểu thư mua?”
“Ừ… nhưng ba dạo đang căng thẳng. Mẹ mua cho đủ thứ , ngại mở miệng xin nữa.”
Anh ngập ngừng đáp:
“Đại tiểu thư thì… để mua. tiền.”
Khương Chi Chi nghi ngờ:
“Cậu thì bao nhiêu tiền chứ?”
“Đợi chút.”
Một lúc , Lục Tư Ngôn vội vã , trong tay cầm mấy chiếc thẻ ngân hàng đưa cho cô:
“Cái màu xanh dương là tiền học bổng mấy năm nay, cái màu xanh lá là tiền thêm, cái là trợ cấp của nhà họ Khương, còn cái cuối cùng là tiền thuê từ vườn ở quê ký hợp đồng 5 năm. tính kỹ, nhưng chắc hơn 20 vạn. Tiểu thư thể lấy để mua chiếc nhẫn đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-118.html.]
Khương Chi Chi cầm mấy chiếc thẻ, mặt kỳ lạ:
“Cậu tích góp bao nhiêu năm, chỉ để mua cho một chiếc nhẫn chẳng mấy tác dụng?”
Lục Tư Ngôn mỉm , ánh mắt cong cong:
“Chỉ cần đại tiểu thư thích, thì bao giờ là vô dụng.”
Khương Chi Chi đẩy mấy chiếc thẻ về phía :
“Thôi, để dành . Gom tiền dễ.”
“ còn tiền.”
Anh cầm mấy chiếc thẻ, nhân tiện nắm luôn tay cô.
Ngón tay mảnh mai của cô lướt qua lòng bàn tay , khiến khẽ rùng , yết hầu nóng ran.
“ ở Khương gia chẳng tiêu gì mấy. Hơn nữa đại tiểu thư còn cho ký hợp đồng ‘bao nuôi’, mỗi tháng thêm một nghìn nữa mà.”
Khương Chi Chi: “…”
Căn phòng im lặng đến mức thể thấy tiếng gió bên ngoài.
Cô cầm mấy chiếc thẻ cũ, lật lật ngắm nghía. Không rõ từ bao giờ Lục Tư Ngôn tiền, nhưng rõ ràng dành dụm lâu.
Mà nếu thật sự dư dả, thì cũng chẳng cần chịu bao nhiêu khổ sở, đ.á.n.h đập nhiều năm như ở Khương gia. Những vết bầm, những dấu roi, hình gầy yếu hơn bạn bè cùng tuổi… đều là thật.
Cô khẽ thở dài, trong lòng bỗng thấy chua xót.
Khương Chi Chi bực bội ném mấy cái thẻ lên . Ai ngờ đang khom giúp cô chỉnh vớ, chiếc thẻ màu xanh lam “soạt” một cái rơi thẳng trong cổ áo.
Anh khựng , cúi xuống .
Khương Chi Chi đỏ mặt, lúng túng :
“Coi như… coi như đó là mấy đồng bạc lẻ thể so sánh với những thứ quý giá khác.”
Lục Tư Ngôn mặt vẫn bình thản, chỉnh tất cho cô xong, ngẩng mắt :
“Được, sẽ tiếp tục tích.”
Rồi bất ngờ kéo vạt áo sơ mi lên, để lộ vòng eo gọn gàng và cơ bụng rõ ràng ánh sáng ban mai.
Chiếc thẻ màu xanh lam lướt qua làn da trắng, vẽ theo đường cong cơ bắp, xen lẫn những vết sẹo mờ nhạt kéo dài năm tháng.
Khương Chi Chi thoáng , kìm lén ngó thêm nữa. Trong đầu hiện lên ý nghĩ phần kỳ lạ:
Dáng vẻ gầy gò, làn da trắng lạnh, cộng thêm những vết roi hằn ngang dọc… mang một thứ vẻ bi thương.
Cô giả vờ bình thản :
“Nhìn cái gì mà ? bỏ tiền b.a.o n.u.ô.i , thì một chút cũng hợp lý thôi.”
Lục Tư Ngôn bật , khẽ kéo tay cô đặt lên bụng :
“Không cả. chỉ cổ vũ đại tiểu thư dũng cảm hơn, đừng để lãng phí tiền đó.”
Khương Chi Chi vội rụt tay , chống chế:
“ chẳng hứng thú gì . Là do cứ tự ý vén áo, mới liếc một cái thôi.”
Ánh mắt cô chợt rơi xuống n.g.ự.c áo sơ mi đang rộng mở, cô nhíu mày nhắc nhở:
“Sau đừng mặc áo thế nữa, chẳng chút đắn nào cả.”
Lục Tư Ngôn ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm chằm chằm cô, giọng lộ rõ ghen tuông:
“Bùi Hạc Niên để quyến rũ đại tiểu thư còn mặc áo choàng tắm suốt, cô bảo ‘ đắn’?”