7.
Trời mới tờ mờ sáng,   chạy như điên về nhà, từ xa,  thấy  cửa nhà    nhiều  tụ tập,  cả Lục gia.
 
Lục gia thấy  về, liền đuổi đám đông , sắc mặt  khó coi gọi   trong nhà, Lục gia   gì, chỉ  chằm chằm  .
 
  Lục gia  đến nổi da đầu tê dại: "Lục gia, ngài  gì cứ  ."
 
Lục gia thở dài: "Văn Oa, tối qua,   cháu  lấy đinh quan tài của chị dâu cháu  ?"
 
 định chối bay chối biến, nhưng  kịp  gì thì Lục gia  lên tiếng:
 
"Cháu cũng đừng  chối, nếu cháu  mở đinh quan tài, chị dâu cháu  thể nào chạy  ngoài ."
 
"Và," ánh mắt Lục gia đen ngòm  chằm chằm  , "nếu tối hôm đó cháu   với chị dâu, chị dâu cháu cũng  thể tìm thấy  cháu."
 
 sợ hãi ngã quỵ xuống đất, Lục gia...   hết  chuyện.
 
Lục gia  dậy đỡ  dậy, vỗ vai : "Văn Oa đừng sợ, tối qua,  cháu và  cháu đều  chết,   cũng  còn quan hệ nữa."
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
 
"Cháu, cha cháu và  cháu đều là do   từ khi còn nhỏ đến khi lớn lên,   thể   gia đình cháu tuyệt tự."
 
"Vì , bằng  giá   bảo vệ mạng sống của cháu."
 
"Văn Oa, hãy  cho  , tối qua rốt cuộc  xảy  chuyện gì, tại  cháu  đột nhiên lấy đinh quan tài ?"
 
Ánh mắt Lục gia đầy tha thiết.
 
 còn  do dự, Lục gia thở dài: "Cháu là    lớn lên,   thể hại cháu ?"
 
 hít một  thật sâu, kể cho Lục gia về việc   gặp lão đạo sĩ tối qua, cũng như những điều lão đạo sĩ   với .
Lục gia vỗ đùi, mặt mày đầy hối hận: "Đều là  của ,   nên để cháu ở  bãi tha ma một , mới tạo cơ hội cho  khác."
 
"Văn Oa , cháu  nghĩ  ban đêm  một đạo sĩ  ngang qua bãi tha ma, điều đó  bình thường ?"
 
Lời của Lục gia như một chậu nước lạnh dội xuống đầu, đúng , thật sự  trùng hợp như  ?
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-mau-song-sat/chuong-7.html.]
Lục gia thở dài: "Nếu   đoán sai,   chắc chắn  thù với nhà cháu,   cả gia đình cháu chết!"
 
 nắm lấy đôi tay đầy dấu vết của Lục gia: "Lục gia,    chết,    ?"
 
Lục gia  , thở dài một : "Thôi , chuyện  cũng  trách nhiệm của ."
 
"Đêm nay,  vì cháu sẽ liều mạng với tử mẫu song sát  cùng với đạo sĩ   ý  đó."
 
Mũi  cay cay: "Lục gia."
 
Lục gia run rẩy  dậy, vỗ vai ,  một cách hiền từ: "Cậu bé   ,   già, còn cháu thì trẻ, dùng mạng  đổi mạng cháu, chúng  đều  lợi."
 
Nước mắt  rơi lả chả,   rõ: "Lục gia, ,  còn cách nào khác ?"
 
Lục gia cúi đầu trầm tư một lúc: "Nếu  Long Bội,  lẽ còn cứu ."
 
"Đó   là Long Bội của nhà bà Ba ?"
 
Lục gia ngạc nhiên  : "Cháu  ư? Long Bội do Lưu Bá Ôn của Đại Minh tự  tụng kinh khai quang."
 
"Không chỉ  thể trấn áp vạn quỷ, trăm tà  xâm nhập, mà còn  tác dụng hồi sinh."
 
"Đến lúc đó  thể dùng ngọc bội để trấn áp tử mẫu song sát ,   thể dùng ngọc bội đối phó với đạo sĩ mà cháu ."
 
" cháu cũng  bà Ba... giữ ngọc bội quý như con, nhiều năm qua vì miếng ngọc  mà    uy hiếp, dụ dỗ, thậm chí cướp đoạt."
 
" vẫn  lấy  từ tay bà , thậm chí bà  còn dùng một  công dụng kỳ lạ của Long Bội để hại những  uy h.i.ế.p bà."
 
"Muốn mượn  Long Bội từ tay bà , thật  dễ dàng!"
 
 cắn răng: "Lục gia, ý của ông   chỉ cần mượn  ngọc bội, ông  thể sống  ?"
 
Lục gia ánh mắt lóe lên một tia sáng: "Đó là đương nhiên."
 
 hít một  thật sâu: "Lục gia, ngài yên tâm,  sẽ  để ông gặp chuyện ."