15.
Ta từng mơ về cảnh đoàn tụ với mẫu  hết   tới  khác. Mỗi một  đều   thành tiếng, đến nỗi  thể gọi tròn một tiếng “mẫu ”  khi kết thúc giấc mơ.
 
Giờ đây, khi trông thấy bà, tuy  rơi lệ nhưng   cố nén cơn cay xè trong hốc mũi, vẫn  thể thốt nên lời. Địa vị của  nay  khác xưa, đãi ngộ của bà ở Tề quốc cũng  hơn . Hơn hai năm  gặp, bà ngược  càng trẻ .
 
Bà cũng  và ôm   lòng, mặc cho nước mắt  rơi  y phục dệt gấm Tư Xuyên,  bà nhỏ giọng gọi “Bàn Bàn”.
 
Sau khi tâm trạng dần  định,  kéo bà  xuống ghế. Lúc bấy giờ mới phát hiện bà bước    khập khiễng.
 
“Bệnh cũ  mà.” Bà  với , nếp nhăn mờ nhạt nơi khóe mắt  bán  tuổi tác bà: “Thời trẻ yêu thích nhảy múa  mắc bệnh thành tật đến bây giờ.”
 
Thân mẫu  từng là nữ nhân múa  bậc nhất Lâm Truy.
 
Bà hàn huyên đủ chuyện, hỏi đủ điều, nhưng trọng tâm luôn xoay quanh Doanh Kỳ.
 
Bà lo  sống  , sợ  phận Tề nữ quân sẽ khiến  thiệt thòi.
 
Ta  lên, xoay một vòng, khoe vòng eo  đầy đặn vì mang thai: “Phụ tử Tần vương bạc đãi ,  cho  ăn thịt.”
 
Lúc ,  chỉ Hổ Phách và mẫu , ngay cả cung nữ luôn im như thóc bởi e ngại  phận Tần thế tử phi của  cũng  khẽ.
 
Tối đến, Tề vương mở tiệc chiêu đãi , con gái ông .
 
Tề Kha  bên  nhiều  nâng ly kính , chúc Tần vương thọ cùng núi sông, chúc thế tử dũng mãnh cường thọ. Ta nhận lấy  lời chúc tụng,  điều trong ly chỉ là .
 
Việc Tề vương đối đãi với mẫu   bây giờ cũng chẳng tốn bao nhiêu tâm tư, cùng lắm chỉ xem bà là điềm lành. Cho dù là hôm nay, cũng   ít phi tần trẻ  vây quanh ông .
 
Trước   mặc kệ, nhưng nay  phận   khác. Huống hồ, Doanh Kỳ cũng chỉ  duy nhất một  nữ nhân là . Nghĩ tới đây,  càng thấy ông  chướng mắt. Chẳng qua niệm tình phụ tử,  cũng   lớn chuyện. Bốn vạn tướng sĩ trú tại Lâm Truy đối với  mà , ngược  là một loại trói buộc.
 
Mẫu  vì bệnh ở chân mà lui về nghỉ từ sớm. Ta bảo rằng    cho tiêu cơm  sẽ về ngủ cùng bà,  để Hổ Phách dìu  tản bộ trong Tề cung. Lúc mới tới Tần vương cung, nàng cũng cùng   dạo như thế, còn kể   thật nhiều giai thoại. Nay  trở  chốn xưa,  cũng bắt đầu kể về tuổi thơ khiếm khuyết của .  nàng  lơ đãng, bộ dạng giả vờ  thậm chí còn  áp chế nổi một chút muộn sầu.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-ngu/15.html.]
Lúc  đến một đoạn hành lang,  bảo cung nữ tháp tùng lui  xa  kéo tay Hổ Phách: “Vì    lo lắng, Doanh Kỳ thậm chí  truyền một chút tin tức nào cho nàng  ?”
 
Hổ Phách kinh ngạc  suy đoán chuẩn xác của , mắt sáng lên: “Thế tử phi…”
 
“Ta thông minh lắm đấy.” Ta nháy mắt tinh nghịch: “Nếu  vội vã đưa   khỏi Tần quốc,  chứng tỏ tông thất phản công  lên đến đỉnh điểm.”
 
Hổ Phách im lặng.
 
“Chàng  thể thắng mà,  ?”
 
Hổ Phách vẫn  đáp.
 
Ta thở dài: “Nàng bảo vệ để Doanh Kỳ trưởng thành, còn  là thê tử , mang trong  cốt nhục nối dõi . Lúc đối diện   nên  khuôn mặt buồn bã như . Nàng   lên,  tin tưởng Tần vương và thế tử,   cho   phận cô mẫu của con .”
Ở đây có một rổ Pandas
 
Nghe   thế, tâm trạng căng thẳng tột cùng của Hổ Phách rốt cuộc cũng buông lỏng. Lần đầu tiên  ngần  năm, nàng   mặt .
 
Lúc  trở về ngủ bên cạnh  mẫu  là giữa đêm. Một phần lính gác trong cung   bằng quân Tần quốc, với lý do bảo vệ an  cho .
 
Ta  gây động tĩnh lớn, nhưng vẫn đánh thức mẫu . Phải  là giấc ngủ nông của   di truyền từ bà.
 
“Bàn Bàn.” Bà nhỏ giọng hô.
 
Ta cuộn tròn trong vòng tay bà: “Dạ.”
 
Ta cảm thấy  bàn tay bà khẽ đặt lên bụng nhỏ của , cảm nhận  ấm  truyền đến: “Thật  ngờ,   sắp trở thành ngoại tổ mẫu  đấy?”
 
Chỉ một câu  đó thôi mà  bật .
 
 , mẫu  sắp thành ngoại tổ mẫu .
 
Còn Doanh Kỳ của  sắp   phụ .