2.
Ta ở Đông Cung cùng Doanh Kỳ.  kể từ ngày đó,   còn gặp   nữa.
 
Ngược , những cung nữ xung quanh thì  ngừng tìm đến  huyên thuyên tâm sự. Kể cả Hổ Phách cũng   an bài thành   cận của .
 
Phải chăng bọn họ tò mò về một thế tử phi như ? Luôn  cung nữ lén lút dõi theo  khi tản bộ.    từng cảm thấy ác ý   bọn họ. Sự hiếu kỳ đơn thuần đó tuyệt nhiên là điều mới lạ đối với .
 
Tháng tư ở Hàm Dương còn vương chút giá lạnh. Bởi vì điện phụ nơi  ở   sưởi, Hổ Phách  đốt lò sưởi trong phòng ngủ của .
 
Ngày nọ, lúc nàng  than trong lò, chợt  với  về Doanh Kỳ.
 
“Thế tử phi từng  chuyện về thế tử  nhỉ?” Nàng  vẻ  chắc chắn, lúc  lời  còn ngước mắt  .
 
Sau hai tháng chung đụng,   trở nên quen thuộc với nàng.
 
“Đương nhiên.” Những cung nhân đó luôn sẵn lòng tíu tít chuyện  lương thiện và nhân hậu thế nào. Chỉ là   hiểu nổi,  khi chứng kiến cơn thịnh nộ của , những nữ tử    thể kiên trì với lòng ngưỡng mộ đến thế.
Ở đây có một rổ Pandas
 
Có lẽ   sự thờ ơ trong giọng  , Hổ Phách nghĩ một lát  : “Thế tử và vương thượng  hòa thuận. Thế tử luôn phản đối sự sắp đặt của vương thượng. Thực ,  cũng là sắp đặt của vương thượng.”
 
Nghe , khóe môi  vô thức nhếch lên: “Vậy thì  nên gi ế t c h ế t   để chứng minh với Tần vương.”
 
“Sẽ  .” Sườn mặt Hổ Phách ánh lên  ngọn lửa, sắc cam ấm áp khiến mái tóc xõa của nàng sáng rực: “Thế tử chỉ cố chấp chút thôi. Người  từng  hại phụ nữ. Một  cung nữ tham lam  điều sai trái, thế tử cũng chỉ trục xuất khỏi cung và  hề  hại tính mạng bọn họ.”
 
Nàng  tới đây, khóe môi  bất giác câu lên nụ  lạnh, nhớ đến ngày   suýt chút nữa lấy mạng , nhưng cuối cùng  dừng tay .
 
Hổ Phách  nghiêng đầu, trông thấy vẻ mặt trầm tư của , bèn thấp giọng : “Thế tử suy cho cùng vẫn là  lương thiện,  đó giống vương phi.” Nàng  đến mấy chữ  thì chẳng  ý định  thêm gì nữa.
 
Ta vô cùng tò mò, buột miệng hỏi: “Vậy vương phi hiện giờ  ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-ngu/2.html.]
Vừa buông câu,  liền cảm thấy đây là một câu hỏi ngu ngốc. Ai chẳng , Tần vương phi  lâm bệnh qua đời nhiều năm .
 
“Mẫu phi  mất . Thế tử phi  cần hỏi những câu như  nữa.” Giọng  trong trẻo vang lên bên tai   khi Hổ Phách kịp trả lời.
 
Hổ Phách vội vàng hành lễ nhưng  vô thức tiến  gần .
 
Ta cũng hành lễ theo, nhưng   hề quan tâm mà chỉ bước lên đỡ lấy Hỗ Phách: “Ngươi  cần lo  sẽ  khó nàng. Nàng là thế tử phi của ,  sẽ yêu thương nàng hết mực.”
 
Ta ngước mắt  . Hôm nay  vẫn vận trường bào đen như mực. Chỉ  điều, hình thêu bên   đổi thành muông thú. Bên thắt lưng vẫn còn treo mảnh ngọc bội tím, nó khẽ đung đưa theo bước chân   tới.
 
“Phụ vương  gặp nàng.” Hắn  với .
 
“Ta ư?” Ta chỉ tay  chính .
 
“Là nàng, thế tử phi của .” Doanh Kỳ chớp mắt mỉm , khí thế xung quanh tựa như tuyết tan đầu xuân.
 
Ta  nghi ngờ  nữa mà theo  . Vừa cất bước, Hổ Phách  nắm tay .
 
Doanh Kỳ thấy  bèn : “Theo nàng  mấy bữa  bắt đầu cảnh giác với chủ cũ của ngươi ?”
 
Hổ Phách   buông tay, cúi  bái: “Thế tử hãy đối xử  với thế tử phi.”
 
Doanh Kỳ lạnh lùng liếc  đưa tay nắm lấy tay : “Ta tự  đối  với nàng. Ngươi  cần lo.”
 
Nói xong, bèn kéo   ngoài. Không ngoài dự liệu, chẳng  chút  ấm nào từ tay  truyền tới. Giữa cái se lạnh của tháng tư,  ngỡ như  đang cầm một khối băng tan chảy.
 
Lòng  xáo động, khó tránh phản ứng chậm chạp, suýt   kéo ngã  đất.
 
Trông   vẻ ốm yếu, nhưng   khỏe, chỉ cần  đỡ  một chút,  liền  vững: “Đứng cho vững.” Đây là câu cuối cùng   với   khi  khỏi cửa.