Từ Nữ Phụ Mệnh Khổ Thành Thê Chủ Nhân Gia - Chương 117

Cập nhật lúc: 2025-11-05 06:15:29
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hai Đứa Cãi Nhau Rồi?

 

Lục Ngọc cũng bận tâm, cô lấy hai củ su hào , bỏ chậu nước sạch ngâm. Sau đó, cô vớt một củ lên, cầm con d.a.o thái vun vút mấy nhát, những lát dưa muối dày mỏng đều tăm tắp.

 

Tiếp đến, cô xếp gọn gàng các lát dưa muối , bắt đầu thái sợi. Chiếc d.a.o thái lớn trong bếp nặng trịch nhưng vô cùng sắc bén, Lục Ngọc dùng d.a.o thành thạo.

 

Chẳng mấy chốc, một chậu dưa muối sợi cắt xong.

 

Cô rửa hai để dưa giảm bớt độ mặn, đó thêm chút đường, giấm, dầu ớt trộn đều là thể bày mâm.

 

Kể từ khi nhà bắt đầu cổ vịt nướng, các loại gia vị trong nhà cũng đầy đủ hơn nhiều.

 

Món dưa muối trộn xong miệng, cay tê chua ngọt, bỏ thể ăn tới bảy ngày. nhà họ Phó đông , thêm đều thích món dưa muối , đặc biệt là trộn ăn cùng cháo.

 

Dưa muối cứ thế mà vơi nhanh, một hũ lớn như cũng chỉ dùng chừng hai ngày.

 

Lục Ngọc xong dưa muối thì Phó Cầm Duy ôm củi . Anh xếp củi gọn gàng bên cạnh bếp, lấy củi chụm sẽ cần bới từ đống củi ngổn ngang nữa.

 

Lục Ngọc thấy , ngước Phó Cầm Duy, nhưng chỉ chuyên tâm xếp xong củi lưng rời .

 

Lục Ngọc thoáng chút thất thần, Phó Cầm Duy rõ ràng là đang tránh mặt cô.

 

Chị hai Phó thấy Lục Ngọc ở trong bếp liền mừng rỡ bước . Ai nấy đều công nhận Lục Ngọc nấu ăn ngon.

 

Ngay cả chồng Tiêu Thái Liên cũng từng , mỗi cô nấu cơm, đều ăn khỏe, túi lương thực cũng vơi nhanh chóng. Bà còn đùa rằng đừng để cô nấu nữa, kẻo đủ gạo mà ăn.

 

Chị hai Phó thấy món dưa muối mới trộn, khóe miệng lập tức nở một nụ tươi rói: “Hôm qua chồng chị còn ăn đủ dưa muối, chị cũng định bảo em thêm một chút, trùng hợp là em xong . Mấy món khác ăn cũng , riêng dưa muối thì cứ ăn cho miệng.”

 

Chị hai Phó xong, thấy Lục Ngọc đáp lời, bèn cô và hỏi: “Sao , thẫn thờ gì thế? Sắc mặt cũng .”

 

Chị hai Phó đang chuyện cùng Lục Ngọc trong bếp, mà buổi sáng sớm thì thời gian quý giá. Tiêu Thái Liên thấy hai chị em dâu còn đang trò chuyện, liền vội vàng vọng : “Làm thế, mau rửa mặt, dọn bàn , còn tụm năm tụm ba trong bếp gì nữa?”

 

Chị hai Phó nhanh nhảu đáp: “Em Ngọc vẻ khỏe, khéo m.a.n.g t.h.a.i chừng chứ .”

 

Nhắc tới chuyện , Tiêu Thái Liên liền tỉnh táo hẳn: “Thật ?”

 

Bà chỉ mong sớm bế cháu.

 

Chị hai Phó nhỏ, Phó Cầm Duy bên ngoài đều thấy rõ mồn một. Anh và Lục Ngọc vẫn động phòng, nên chuyện m.a.n.g t.h.a.i là thể.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-117.html.]

Lục Ngọc vội vàng giải thích mới tới tháng.

 

Lúc Tiêu Thái Liên “ồ” một tiếng, trong giọng lộ rõ vẻ thất vọng.

 

Buổi sáng ăn cơm, cũng chẳng thêm lời nào.

 

Chị ba Phó còn khẽ khều ba Phó gầm bàn, đó nháy mắt hiệu.

 

Anh ba Phó cũng thuận thế sang.

 

Lục Ngọc chỉ ăn mấy miếng, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Phó Cầm Duy.

 

Phó Cầm Duy cúi đầu ăn ngấu nghiến bát cơm, nhanh ăn hết một bát. Lục Ngọc vội vàng vươn tay định xới thêm cơm cho , ai ngờ dậy, tự bếp lấy thêm!

 

Anh cứ như thể thấy Lục Ngọc .

 

Tay Lục Ngọc khựng giữa trung, chút ngượng nghịu.

 

Ngay cả chị cả Phó và cả, những xưa nay ít để ý chuyện xung quanh, cũng cảm nhận điều bất thường, càng đừng là những khác.

 

Nhân lúc Phó Cầm Duy bới cơm, Tiêu Thái Liên hỏi, giọng điệu chút dò xét: “Hai đứa cãi đấy ?”

 

Lục Ngọc khẽ lắc đầu: “Dạ .” Ánh mắt cô thoáng nét buồn bã khó che giấu.

 

Chị ba Phó cạnh liền đ.á.n.h tiếng đỡ: “Ôi chao, vợ chồng mà, đầu giường cãi cuối giường lành ngay mà.”

 

Anh ba Phó, lớn hơn Phó Cầm Duy một tuổi, cũng gật gù phụ họa: “Đàn ông thì nên chấp nhặt tranh cãi với phụ nữ gì. Lát nữa để nhắc nhở thằng bé giúp em.”

 

Thế nhưng, đợi đến khi Phó Cầm Duy , ba Phó liền im bặt, chẳng dám mở miệng câu nào.

 

Chẳng là Phó Cầm Duy tuy là em út trong nhà, nhưng cái uy của khiến mấy trai kiêng dè. Anh vốn tính tình lạnh lùng, là một sinh viên đại học hiếm của làng, khiến ai nấy đều nể trọng. Mấy em cảm thấy kiêng dè cũng là điều dễ hiểu.

 

Cả bữa cơm cứ thế trôi qua trong bầu khí nặng nề, ngột ngạt.

 

Ăn xong, Tiêu Thái Liên vội vã dậy, ngoài .

 

Chị ba Phó thấy , liền ghé sát Lục Ngọc, nhỏ: “Chắc hẳn chúng tìm thím sáu Lý để tâm sự .”

 

Thấy Lục Ngọc còn ngơ ngác hiểu, chị tiếp: “Trước Cách mạng, thím Sáu Lý từng là bà v.ú nuôi trong nhà địa chủ. Thím chỉ cần qua một cái là ai mang , là bí quyết gia truyền từ tổ tiên để , linh nghiệm hơn cả thầy t.h.u.ố.c ở trạm xá chứ.”

 

---

Loading...