Ông cụ Lý và Lý Dục Tài chỉ thấy tiếng , chứ thấy mặt.
Thấy ông nội châm chọc, Lý Dục Tài liền phẫn nộ lên tiếng: “Để cho cô rõ nhé, hồi đầu ông nội lên núi tế tổ thì bất ngờ ngất xỉu. Lục Kiều dùng thảo d.ư.ợ.c cứu mạng ông nội , còn cõng ông xuống núi. Ông nội trả cô một trăm bảy mươi tệ , nhưng cô và nhà kiên quyết từ chối. Một phẩm cách cao thượng như , thể chuyện tai tiếng như cô chứ?”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lục Kiều. Cô ầng ậng nước mắt, Lý Dục Tài đầy vẻ yếu đuối. Hầu hết những cô gái mới lớn đều mang trong giấc mộng hùng cứu mỹ nhân, và lúc , khi đang đường cùng bí lối, những lời lẽ dõng dạc của Lý Dục Tài tựa như một làn gió mát, chỉ trích những kẻ hồ đồ chịu phân rõ trái.
Lục Ngọc vốn chịu áp lực, giờ thêm ông cụ Lý chứng cho Lục Kiều, cô ngay lập tức đẩy vòng xoáy nguy hiểm của dư luận. Phó Cầm Duy khẽ nhíu mày.
Lục Ngọc càng càng thấy gì đó sai sai, cô quen thuộc với câu chuyện mà ông cụ Lý kể đến ! Ngẫm nghĩ kỹ , trong cuốn sách cô từng quả thực nhắc đến việc cô (nguyên chủ) từng lên núi chuyện , nhưng chỉ là những dòng lướt qua.
Lục Ngọc từ phía cha bước , : “Thưa ông cụ Lý, ông là học thức, nhưng học thức là vũ khí để ông ức h.i.ế.p khác!”
Lý Dục Tài thấy ông nội một cô gái trẻ chỉ trích, lập tức bất mãn : “Cô chuyện kiểu gì , chút giáo d.ụ.c nào cả!”
Ông cụ Lý thấy Lục Ngọc thì như sét đánh, cứng đờ tại chỗ.
Trưởng thôn Vương lo sợ tình hình thêm rối ren, lên tiếng nhắc nhở Lục Ngọc: “Con bé , đừng xù lông như con nhím thế! Người cũng gì nặng lời .”
Lục Ngọc vẫn kiên định: “ đây là đang giữ vững lẽ ! Vì Lục Kiều cô dám tìm gả để gánh tiếng ? Cô thể chịu bất cứ trừng phạt nào, thì đây chẳng đang khuyến khích chuyện ? Còn ông cụ, hiểu rõ đúng sai trái vội vàng bảo đảm cho cô , quả thực quá nực .”
Lục Ngọc dừng một lát, tiếp lời: “Không ngờ ông là phân biệt trái đến !”
Lý Dục Tài căm phẫn: “Cô tưởng cô là ai? Ông nội là mà ngay cả huyện trưởng cũng nể trọng, cô dám coi trọng bề !”
“Coi trọng bề là đối với những dáng vẻ của bề , chứ là mù quáng, mắt nhắm tai ngơ.” Lục Ngọc hề nhượng bộ, dùng lý lẽ để phân trần.
Dân làng ai nấy đều phần kính phục Lục Ngọc. Cô thật là gan , mặt thành phố mà hề run sợ, vẫn bình tĩnh tranh luận. Ngay cả những lớn tuổi hơn cô, gặp chuyện cũng chắc xử lý khéo léo như cô.
Lục Ngọc rõ cô thể thoái lui trong chuyện , một khi nhượng bộ, phía sẽ là vực sâu vạn trượng.
“Đủ !” Ông cụ Lý giận dữ quát lớn một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-12.html.]
“Ông nội!” Cháu trai Lý Dục Tài cảm thấy bất bình ông .
Ông cụ Lý sang Lục Ngọc hỏi: “Cô tên gì?”
Lục Ngọc còn kịp lên tiếng, một cạnh vội : “Vừa nãy nó mà, con bé tên Lục Ngọc.”
Ông cụ Lý hỏi: “Vậy Lục Kiều là ai?”
Dân làng nhiệt tình, vội vàng chỉ giúp ông .
Chỉ Lý Dục Tài ngạc nhiên, hiểu vì cớ gì mà ông nội hành xử như .
Không ngờ ông cụ Lý trịnh trọng cúi gập Lục Ngọc.
Lục Ngọc vội vàng lùi một bước, lộ rõ sự bối rối.
Lý Dục Tài thất thanh hỏi: “Ông nội, cớ như thế ạ?”
Ông cụ Lý đáp lời: “ đây lăn lộn trong ngành giáo d.ụ.c bao năm, tự cho là thấu lòng , mà hôm nay để cháu Lục Ngọc đây dạy cho một bài học. Cháu chí lý, thứ nhất là nhầm lẫn trái. Thứ hai là càng nhận sai ân nhân cứu mạng!”
Là một danh dự, ông cụ Lý trong lòng phẫn nộ, quyết bao che cho gia đình Lục Kiều.
Ông cụ Lý nhấn mạnh: “Mấy hôm , cứu sống núi chính là cháu Lục Ngọc đây.”
Lời cụ Lý dứt, xung quanh tức thì dậy lên những tiếng xì xào bàn tán.
Sắc mặt bà nội Lục và bác gái Lục lập tức trở nên trắng bệch, khó coi vô cùng.
Không ít ánh mắt đổ dồn về phía Lục Kiều, khiến cô mặt mày tái mét đỏ bừng.
---