Từ Nữ Phụ Mệnh Khổ Thành Thê Chủ Nhân Gia - Chương 155

Cập nhật lúc: 2025-11-05 06:27:47
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khu gần chỗ họp, đôi khi họp xong sẽ tiện đường mua chút thức quà vặt về.

 

Ở đây mấy món hải sản khô đóng gói nhỏ, bên trong sứa biển, sò khô, tôm khô, còn cua nhỏ phơi khô, hơn chục loại cả thảy, cộng cũng chỉ chừng một lạng, một túi đủ nấu một món canh.

 

Lục Ngọc hỏi: “Cái bao nhiêu tiền ạ?”

 

“Hai hào.” Chủ tiệm tự động giảm giá. Ban đầu bán ba hào nhưng bao giờ bán món . Anh định khi bán hết lô hải sản khô , sẽ nhập nữa.

 

Lục Ngọc mua một túi, còn mua hai quả trứng gà, mua thêm mười đôi đũa tre dùng một , một hào một bó nhỏ.

 

Dùng bát đũa ở ngoài Lục Ngọc thì thấy , nhưng những chiếc đũa cũ mèm, sắp đóng mốc , chẳng dùng qua bao nhiêu năm. Lục Ngọc đành mua đũa mới cho yên tâm.

 

Mua nhiều đồ như mà vẫn hết năm hào, Lục Ngọc tự thưởng riêng cho hai hào. Nơi cũng bán nước cam, hai hào một chai, là sản phẩm của xưởng nước ngọt trong huyện, vị chua chua ngọt ngọt đưa miệng.

 

Lục Ngọc nỡ mua, vì nhớ cung tiêu xã của Phó Cầm Duy bán, giá chỉ một hào. Cô nhà của nhân viên, thể hưởng thụ giá ưu đãi , dĩ nhiên nỡ mua thứ nước ngọt đắt đỏ bên ngoài.

 

Lục Ngọc ôm đồ về, những ở quán bánh quẩy chiên bên đường thấy, liền bóng gió: “Đồ nhà quê rặt!”

 

Những ở đó đều là khách hàng của . Nếu nấu mì, còn bán buôn kiểu gì?

 

Anh nghiêng đầu nhỏ với khác, quả thực tiện truy cứu, thôi thì thêm chuyện bằng bớt chuyện.

 

Lục Ngọc hoặc nhẫn nhịn cho qua, hoặc cho lẽ.

 

Chỉ hai con đường như , ai ngờ Lục Ngọc chẳng chọn cách nào trong hai cách . Mấy vị trưởng thôn và đại biểu vẫn đang vây quanh sạp bánh quẩy, lâu như mà vẫn mua, rõ ràng là tiền trong túi đủ dư dả.

 

Chủ sạp bánh quẩy sức chiên, để mùi thơm lừng khiến bụng bọn họ cồn cào thèm thuồng, để họ thể mua.

 

Lục Ngọc : “Mấy chú mấy bác, trưởng thôn của chúng cháu gọi các chú các bác kìa. Đi thôi, thôi.” Nói kéo mấy vị khách đang chần chừ mặt chủ sạp bánh quẩy .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-155.html.]

 

Mấy vị trưởng thôn ăn tiếc tiền, cô gái ôm hai cuộn mì vắt, còn gì mà hiểu. Mì vắt nấu nhiều, chắc chắn hai thể ăn hết.

 

Lập tức phá lên: “Lão Vương hào phóng như từ khi nào thế !”

 

“Đổi tính .” Nói đoạn, họ ha ha theo Lục Ngọc.

 

Chủ sạp bánh quẩy tức đến điên .

 

Anh nhịn , quát tháo Lục Ngọc: “Con nhỏ , cái gì ! Kéo khách từ sạp của , chút quy tắc gì hả?”

 

Gã chủ sạp bánh quẩy mập , giọng oang oang. Anh gào thét ngoài hội trường như cũng khiến những bên trong chú ý mà .

 

Lục Ngọc : “Họ mua mà thành của ư? Anh là thổ phỉ ? Ép mua ép bán, trong huyện đang rầm rộ diệt trừ các tệ nạn xã hội , loại như mà vẫn thả ngoài, quả thực là mặt cả huyện!”

 

Lục Ngọc từng cãi thua ai bao giờ. Một thể đấu khẩu mấy chiêu với mấy bà buôn bán đáo để ở nông thôn thì quả thật sợ loại ngang ngược, hống hách như gã .

 

Gã chủ sạp cậy trong huyện nên cảm giác tự tôn, từng xem trọng nông thôn, cộng thêm còn là cán bộ của một đơn vị liên quan, trưởng thôn của những làng xã thấy đều niềm nở khách sáo. Có lẽ vì quen thói ngang tàng bấy lâu, nên gã quên mất rằng cũng thể mắng c.h.ử.i .

 

Trưởng thôn Vương cùng , : “Lục Ngọc, đây, chúng chung chỗ với hạng thiếu giáo d.ụ.c như thế.”

 

Mấy vị trưởng thôn Lục Ngọc mời tới ăn cơm, thấy cô gã chủ sạp bánh quẩy ức h.i.ế.p liền cảm thấy bất bình , lượt lên tiếng: “Sao nào, chúng mua thì mua, mua thì thôi, ảnh hưởng gì tới chú mà chú mặt nặng mày nhẹ?”

 

là thấy là nhăm nhe móc túi. Chú còn dám ức h.i.ế.p một cô gái ? .”

 

“Chứ gì nữa, là phần tử tiên tiến của làng đấy. Chú còn vênh váo hếch mũi lên trời? Người tiên tiến hơn chú bao nhiêu !”

 

Những trưởng thôn khi giáo huấn khác thì xem ai bản lĩnh hơn, tới huyện thì thu liễm một chút. Bây giờ thấy gã chủ sạp bánh quẩy ức h.i.ế.p một cô gái, mà cô gái vì mời họ ăn cơm nên mới chửi, lập tức họ thống nhất chiến tuyến, đồng lòng về phía Lục Ngọc.

 

---

Loading...