Lục Ngọc chạy vội trong thôn, bắt gặp Hai Phó và Cả. Thấy cô tất tả, hai liền vội vàng hỏi han chuyện gì.
Lục Ngọc tiện miệng nhờ hai họ phụ giúp.
Bấy giờ Lục Ngọc là nổi tiếng khắp thôn Đại Vũ, cô động tay chân là ít hiếu kỳ đổ xem. Lúc bố Lục và đến nơi, từ xa trông thấy một xe thức ăn chăn nuôi chất cao như núi!
Họ vội vàng bước tới.
Người phụ đông nghịt, đẩy phía , đẩy hai bên. Chốc lát chiếc xe nhẹ nhàng hơn nhiều, ngay cả đám phụ nữ tò mò xem cũng xúm chỉ đường!
Chiếc xe chất đầy thức ăn chăn nuôi cứ thế đẩy thẳng đến chỗ chuồng heo thì bắt đầu dỡ hàng. Người đông sức lớn, một núi cám và bã đậu cứ thế nhanh chóng dỡ xuống.
Lục Ngọc lau vội mồ hôi trán, rối rít cảm ơn .
Những phụ giúp cô cảm ơn cũng ngượng nghịu, đáp: “Có đáng là bao.”
Cũng tò mò, thím Hồng bèn hỏi: “Tiểu Ngọc , cháu mua nhiều thức ăn ?” Cám và bã đậu dỡ xuống chất đầy một gian chuồng heo trống. Thứ rẻ, cô mua nhiều như thể tốn tiền .
Sau đó Lục Ngọc liền kể rõ chuyện chỉ tốn hai mươi tệ cho cả một xe.
Mọi xong, đều bật , tán thành: “Đáng đời bọn họ!”
Cái xưởng chế biến lương thực ỷ thế là cơ sở của đội sản xuất của thôn, tha hồ hô giá trời. Cứ tưởng trong thôn chất phác sẽ bó tay chịu trói, coi như đụng cứng cựa , dạy cho bọn họ một bài học, nếu thì cứ chịu thiệt thòi oan uổng mãi !
Chỉ là họ tài nào hiểu nổi một chiếc xe ba bánh nhỏ bé như mà thể chứa nhiều đồ đến thế.
Thím Hồng hỏi: “Các cháu kiếm món hời lớn .” Tính thì một bao tới bốn hào.
Lục Ngọc mỉm , ngoài việc tốn chút sức lực khi chất dỡ mấy thứ , trong lòng cô vẫn hả hê. Chẳng qua món hời chỉ thể kiếm một . Chắc là xưởng chế biến lương thực liệt cô danh sách đen .
Lục Ngọc mệt rã rời, mồ hôi dính bết khó chịu, chỉ về tắm rửa đồ cho thoải mái.
Bây giờ, mua hai mươi tệ thức ăn chăn nuôi, mua thêm hai tệ dây thừng, trong tay cô chỉ còn hai mươi tám tệ. Dựa theo lời Lưu Bàng , lúc heo con chào đời tiêm phòng . Bây giờ trong tình huống thức ăn và nước uống đầy đủ, thì cần gì thêm nữa.
Tuy nhiên, heo còn nhỏ, Lưu Bàng cũng dặn nên nấu thức ăn hãy cho ăn là nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-178.html.]
Mẹ Lục bắc nồi lên bếp, lát nữa sẽ nấu bữa đầu tiên cho đám heo con khi chúng về tới.
Lục Ngọc và đều khỏi, nhưng những khác vẫn còn vây quanh chuồng heo bàn tán. Chẳng bao lâu nữa, chuyện Lục Ngọc dùng giá hời như để mua nhiều thức ăn chăn nuôi sẽ truyền khắp thôn!
Lục Ngọc về tới nhà, nếu xưa nay quen sạch sẽ, lúc cô chỉ hận thể dài giường ngủ một lát, mệt tới mức đôi chân cũng nhấc lên nổi.
Phó Cầm Duy nhanh cũng bước phòng.
Lục Ngọc cũng một mồ hôi, thấm ướt cả quần áo, ngượng ngùng. Cô : “Anh tắm nhé?” Cô ngoài né tránh.
Tuy hai ở bên , nhưng ban ngày ban mặt trần trụi vẫn chút e ngại.
Phó Cầm Duy : “Tắm chung .”
Khiến gò má Lục Ngọc ngày càng đỏ lựng.
…
Tắm xong tinh thần sảng khoái, Lục Ngọc : “Lần cái ống sắt trong nhà, dựng một cái phòng tắm đơn giản! Cũng đỡ mỗi bận bưng nước phòng tắm, thế luôn cảm thấy tắm cái .”
Phó Cầm Duy : “Được, hỏi họ thử thế nào. Anh sẽ mua vật liệu.”
Lục Ngọc : “Chỗ em tiền.” Lần Phó Cầm Duy nhận lương, đưa cho chồng mười lăm tệ, còn là của vợ chồng bọn họ.
Nhà họ Phó tách riêng, luôn như , tiền kiếm tiêu chung, nơi nào cần chi tiêu thì hỏi chồng.
mấy hôm nay Lục Ngọc mua đồ hộp, mua nước ngọt cho cả nhà đều là ghi nợ, tới cuối tháng trừ tiền đưa cho chồng, trong tay chỉ còn vỏn vẹn một tệ. Anh cho Lục Ngọc, nhưng nàng cũng nhận, rằng tiền cứ xem như của Phó Cầm Duy.
Thế nhưng, vẫn cứ Lục Ngọc tiêu xài thoải mái.
Phó Cầm Duy : “Chuyện đó cũng chẳng khó khăn gì, chỉ là vẻ như trong nhà chẳng còn một thước đất trống nào.” Xung quanh đều xây dựng để chất đầy những đồ đạc sinh hoạt lặt vặt, dọn dẹp để một gian riêng dùng để tắm rửa thì quả là điều xa xỉ.
Lục Ngọc thở dài: “Giá mà chúng thể ở riêng thì mấy.”
---