--- Viện Nông Học ---
Việc cô tìm đến cũng là đường đột, nếu thật sự thể thực hiện việc trồng trọt rau củ trái vụ, chỉ mang lợi ích cho bà con trong vùng, mà cũng ích cho sự phát triển nghiên cứu và thử nghiệm của viện nông học.
Vị lãnh đạo huyện : “Việc giao cho cô .”
Ông thầm nghĩ nếu cô thật sự thể chuyện cũng . Ông còn hi vọng thấy kế hoạch đơm hoa kết trái.
Lúc , gặp ông cục trưởng Lý, ông còn : “Thế nào , chắc là phê bình chứ gì? chuyện chắc chắn , rau củ quả trái vụ gì chứ, thật là chuyện vớ vẩn!” Lời ông chút thô tục.
Ông cứ nghĩ việc là tốn công tốn của dân, quen thói ăn ngon mặc , còn ăn rau củ quả trái vụ, rau củ đúng vụ chẳng lẽ ?
Lục Ngọc : “ lãnh đạo đồng ý !”
Cục trưởng Lý lập tức biến sắc: “Hả?”
“Là thật đó!” Cuối cùng Lục Ngọc lấy thư giới thiệu , ông cục trưởng Lý hiểu sáng suốt như vị lãnh đạo cấp cao tin tưởng mấy trò trẻ con thế !
Sau đó, ông văn phòng lãnh đạo.
…
Lục Ngọc trực tiếp tìm tới viện nông học.
Viện nông học, danh thì vẻ sang trọng lắm, thực tình chỉ là một dãy nhà cấp bốn với tấm biển hiệu cũ nát, thậm chí từ đằng xa thấy tiếng nức nở vọng .
Lục Ngọc lập tức nhanh vài bước, thấy một cụ ông tóc bạc đang than t.h.ả.m thiết, cô đành lòng cụ cứ thế lóc, hỏi: “Ông ạ?”
Cụ ông : “Thứ mà chúng vất vả lắm mới vun trồng đều kẻ gian trộm sạch !”
Lục Ngọc dãy nhà cấp bốn một khoảnh sân rộng, trồng nhiều luống cải dầu, cắt nhiều, tiêu điều, đổ rạp, ngay cả ngoài như cô cũng cảm thấy nhói lòng. Ai nhẫn tâm cái chuyện thất đức chứ?
Khoan , những luống cải dầu chỉ tháng ba tháng tư mới ? Tháng mà vẫn còn những thứ cơ ? Đây chẳng là rau củ trái vụ mà cô đang tìm kiếm ?
Lục Ngọc bỗng nhiên mừng như bắt vàng.
Viện nông học vỏn vẹn chỉ tám con , những khác cũng đều đang : “Sau chúng sẽ thức trắng đêm, mỗi ngày đều canh gác, nếu ai dám trộm rau, chúng sẽ liều mạng với chúng nó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-190.html.]
Tại nơi đây, họ thường trồng một khoảnh đất thử nghiệm, kết quả là kịp thu hoạch bà con hàng xóm nhòm ngó, để mắt tới, cứ dăm ba bữa kẻ lén lút lẻn , trộm những thành quả mà họ dày công vun trồng.
Báo công an, nhưng công an cũng chẳng buồn quản, vì tiền thiệt hại quá ít ỏi. Viện Nông học xin huyện cấp tiền một tấm lưới sắt kiên cố, nhưng bên huyện e ngại sẽ khiến khác thương. Chẳng lẽ chúng cứ cam chịu để bọn trộm mặc sức hoành hành ? Mọi đều căm phẫn thốt lên.
Họ trút nỗi bực dọc la lối một hồi, lúc mới để ý thấy vị khách ghé thăm là Lục Ngọc.
Một trong đó hỏi: “Cô gái, cô tới tìm ai đấy?”
Lục Ngọc đáp: “ tới tìm các vị ạ!”
Sau đó cô bổ sung thêm: “Thực , một cách!”
Nhất thời, sự chú ý của tất cả đều đổ dồn về Lục Ngọc.
Những mặt ở đây đều ở tuổi tứ tuần trở lên, thoáng qua đều là những nông dân chính gốc, chứ hề vẻ hào hoa phong nhã của giới trí thức như vẫn tưởng tượng về các giáo sư.
Sau đó Lục Ngọc đưa bức thư cho ông lão nãy còn đang than thở, rưng rức nước mắt. Ông chính là viện trưởng Viện Nông học. Mở xem, ông sững sờ, chẳng bận tâm đến việc lóc nữa, thốt lên: “Đây là chủ trương từ huyện của các cô ? Thật tuyệt vời!”
Đây chính là hướng nghiên cứu mà họ đang theo đuổi: trồng rau củ quả trái vụ. Thế nhưng, cứ hễ gieo trồng liên tục trộm cắp.
Vốn dĩ, họ tưởng rằng đề án trồng rau củ trái vụ sẽ giúp họ khác đến cả chục năm.
Ai ngờ huyện bên cạnh triển khai .
Viện trưởng chút hưng phấn: “Phương án rốt cuộc là do ai đề xuất ?”
Lục Ngọc chút ngượng ngùng: “Là cháu ạ.” Ý tưởng đúng là “xa tận chân trời, gần ngay mắt” .
Viện trưởng tán thưởng : “Phụ nữ quả thực gánh vác nửa bầu trời!”
Lục Ngọc tiếp lời: “Chi bằng các vị hợp tác với thôn chúng cháu, như chúng sẽ riêng một khu đất ruộng thực nghiệm cho các vị. Vừa thể hỗ trợ kỹ thuật và kinh phí, thể giữ an cho cây trồng!”
Dù thì trong thôn ngoài , việc kiểm soát trong thôn vẫn vô cùng chặt chẽ. Hơn nữa, đối với trong thôn mà , tiền thịt mới đáng giá, còn rau dưa, trong mắt họ thấp kém, tuyệt nhiên sẽ ai dại dột trộm.
Lục Ngọc suy nghĩ , mấy vị lão giáo sư đều vô cùng hứng thú.
---