Người Lục Kiều đuổi mặt bao nhiêu , lập tức tức khí : “Cô vẻ gì chứ, chẳng cũng chỉ là lấy một tên chồng xí đó thôi ?”
Lời chỉ đắc tội Lục Kiều mà còn Phật lòng luôn cả Lưu Đại Quốc. Tuy điển trai, nhưng tiền, từ đến nay vẫn luôn tự tin.
Cưới một cô gái nông thôn vốn dĩ là tự hạ thấp phận .
Ai ngờ, đám nông thôn dám coi thường , lập tức phẫn nộ: “Đây chính là thái độ của những nông thôn các cô !”
Nói , xoay bỏ . Vốn dĩ còn định ở thêm vài ngày, nhưng cuối cùng đành bế con rời thẳng, bỏ Lục Kiều một cô độc.
Sự việc xảy quá bất ngờ, ngay cả mắng c.h.ử.i cũng giật , hình như lỡ lời gây rắc rối lớn.
Lưu Đại Quốc bỏ , còn định dẫn con theo.
Lần , trong thôn đều cảm thấy bất an. Bác gái Lục lập tức kéo con rể nhà , dỗ dành: “Đám bọn họ chỉ là ăn vạ miệng, con đừng để bụng gì, lớn lòng bao dung mà.”
Lúc dỗ dành con rể, bà hạ thấp, còn uy phong gì của một bà vợ nữa.
Tuy bác gái Lục mấy ưa đứa con rể , nhưng bỏ như mà ! Lục Kiều đang mang thai, mới thể diện một chút, mà bỏ , chẳng là để thiên hạ chê .
Người đàn bà quả thực cảm thấy lời khó , lúc bác gái Lục xỉa xói, mặt mũi lập tức mảng đỏ mảng trắng, cũng dám thêm lời nào nữa.
Lục Kiều cũng lo lắng bên cạnh khuyên nhủ: “Đại Quốc, nãy là em m.a.n.g t.h.a.i nên tâm tình , đừng để bụng nhé.”
Những vây xem ngờ chứng kiến cái chuyện dở , ai nấy đều hận thể thu , biến mất tăm.
Cũng chút bất mãn với cách hành xử của Lưu Đại Quốc.
Xấu còn cho , đàn ông đàn ang, tướng mạo thế nào, trong lòng rõ ? Bây giờ giở uy phong của xưởng trưởng ở cái thôn .
Người của thôn Đại Vũ cũng loại từng trải, đến cả giáo sư ở viện nông nghiệp còn chẳng ngông cuồng như là bao!
Cứ vẻ đây mặt như thế, khiến ai nấy đều chướng mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-251.html.]
Tuy trong thôn ưa, nhưng cũng chẳng ai dám thẳng .
Ai nấy đều liếc mắt đưa tình, Lưu Đại Quốc cũng ánh mắt săm soi của những chọc tức, sắc mặt vì thế mà sầm .
Anh trút hết nỗi tức giận lên đầu Lục Kiều. Trước đây còn thấy Lục Kiều tranh giành gì đời, hiền huệ điềm đạm, về thôn trở nên hung hăng dữ dằn thế .
Dù Lưu Đại Quốc cũng là xưởng trưởng, phát cho nhiều bao t.h.u.ố.c lá như , chỉ cần ngoài dạo một vòng liền đây Lục Kiều gì trong thôn.
Anh chỉ thấy con bé dắt mũi, nhưng lỡ kết hôn nên cũng chẳng thêm lời nào.
Ai ngờ, trong thôn còn công khai nhạo , kết hợp với nỗi bất mãn đó, lúc khỏi tâm trạng phẫn nộ đến nhường nào.
dù cũng là xưởng trưởng, chút chín chắn, những nhân viên trong xưởng của , cũng tiện nổi giận với mấy thôn dân . Cộng thêm vợ khuyên nhủ mãi, Lưu Đại Quốc cũng điểm dừng mà thôi.
Lưu Đại Quốc với Lục Kiều: “Thế , đưa các con về huyện, em cứ ở đây dưỡng thai. Đợi mấy hôm nữa xong việc, sẽ xuống đón em.”
Vốn dĩ định để các con ở cho cô nuôi nấng.
Bác gái Lục chỉ phản đối việc để bọn nhỏ ở , nhưng bây giờ , trong lòng đ.â.m lo lắng.
Bà với Lưu Đại Quốc: “Hay là cứ để mấy đứa nhỏ ở đây , huyện ai, các con chăm sóc cũng tiện!”
Để bọn trẻ ở , giống như con tin trong tay.
bất luận bà thế nào, cũng theo.
Lưu Đại Quốc chỉ : “Bên đó chăm sóc giúp , bây giờ Kiều Kiều đang mang thai, nên để cô vất vả nữa!” Lời cũng hợp tình hợp lý, nhưng bác gái vẫn cảm thấy hoảng hốt trong lòng.
Cuối cùng vẫn là Lục Kiều kéo bà : “Mẹ, việc bận, thì cứ để !” Sau đó, cô nũng mà một câu: “Chồng , em ở đây chờ .”
Lưu Đại Quốc ừm một tiếng, nhưng sắc mặt vui vẻ như lúc mới đến.
Anh chỉ ở một đêm, đó dẫn hai đứa con, ngang nhiên lái xe rời .
---