Cô : “Hay là chị về đây , em xem thử thể giúp chị đặt một căn nhà .”
Chị cả Lục : “Bây giờ em út nhà chúng giỏi giang lắm, ngay cả trưởng thôn cũng xem trọng nó.”
Chị hai Lục cũng : “Phải đó, thoáng cái, em yên bề gia thất . Thời gian trôi qua thật nhanh quá.”
Lục Ngọc hỏi: “Anh hai chị tính toán gì ?”
“Chuyện của càng khó tin hơn, còn lên huyện mở hiệu may vá! Chị xem, tay nghề của ở trong thôn còn tạm , chứ lên huyện e là chẳng ăn thua.”
Anh hai chị vốn là học nghề từ nhỏ, nền tảng tay nghề vững vàng.
Chỉ hiềm nỗi gu thẩm mỹ của phần thời, đồ chắc hợp với thị hiếu của bây giờ.
Lục Ngọc xong liền tiếp lời: “Em thấy chuyện đấy ạ, bây giờ ở huyện thị chịu chi tiêu lắm!” Sau đó cô kể chuyện họ đang bán rau củ trái mùa ở chợ huyện.
Chị hai vốn chỉ tùy hứng bắt chuyện, nào ngờ càng càng thấy hứng thú, đêm hôm cứ thế mà thao thao bất tuyệt.
Chị thật sự cảm thấy chuyện triển vọng, nhưng chuyển lên huyện sinh sống thì tốn một khoản nhỏ, vẫn là thiếu tiền.
Lục Ngọc động viên: “Trong tay cha cũng chút vốn liếng, nếu chị cần gấp thì thể mượn họ. Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần vượt qua giai đoạn , thứ nhất định sẽ khấm khá hơn!”
Chị hai Lục đáp: “Chuyện chị tính toán , về nhà vợ chồng chị sẽ bàn bạc kỹ hơn!”
Sau đó, chị trêu chọc: “Chồng em vắng , em nhớ ?”
Lục Ngọc đỏ bừng mặt, cứ như trúng tim đen, liền cãi bướng: “Em nhớ!”
Chị hai Lục còn thêm: “Lần chị gặp chồng em, đúng là một bậc tài tuấn, còn là sinh viên đại học nữa chứ.” Nói thật, Lục Ngọc cũng thật phúc phận.
Lục Ngọc chỉ "hừ" một tiếng, gì.
Chị cả xòa: “Con bé hổ kìa!”
Mấy chị em cũng trêu đùa gì thêm.
Sáng hôm , Lục Ngọc dậy sớm gói há cảo cho hai chị gái.
Hai chị đều là những tháo vát, ba chị em cùng , chị hai nhào bột, chị cả cắt rau, còn Lục Ngọc thì chuẩn nhân bánh.
Nhân há cảo từ da heo và cải trắng, khi luộc chín, mỗi chiếc đều tròn lẳn như những đồng tiền vàng nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-288.html.]
Chị hai Lục chẳng quản nóng bỏng, ăn liền mấy miếng, ngon đến độ chị chỉ nuốt chửng cả ba cái một lúc.
Lục Ngọc : “Lần em nhiều, lát nữa mang biếu cha một ít nhé!”
Chị hai gật gù: “Hôm nay chị về , ăn thêm mấy cái nữa mới !” Chị định về nhà bàn bạc nghiêm túc chuyện chuyển lên huyện với chồng.
Lục Ngọc đáp: “Vậy chị cứ ăn nhiều nhé, em sẽ chuẩn một đĩa cho chị mang về! Đợi đến mùa đông, em sẽ gói thật nhiều để dành đông, lúc đó chị cứ đến lấy.”
Chị hai Lục thèm đến ứa nước miếng, : “Vì cái món há cảo , chị nhất định !”
Chị thật sự hiểu Lục Ngọc bí quyết gì, món ăn gì cũng ngon tuyệt vời.
Bữa sáng, ai nấy đều ăn no căng bụng.
Lục Ngọc lau tay, lúc tiễn chị gái về, cô lấy mười tệ đưa cho chị hai, : “Chị hai, đây khi chị cả nhập viện, chị cũng bỏ ít. Bây giờ chị đang gặp khó, đây là chút tấm lòng của em.”
Chị hai Lục nào dám nhận tiền của em út.
Lục Ngọc kiên quyết đưa, chị hai Lục mới miễn cưỡng nhận lấy, : “Chị cầm , đợi khi em cần thì chị sẽ trả cho em!”
Nhìn Lục Ngọc và chị cả vẻ ưu tư, chị hai Lục mỉm trấn an: “Đâu đến nỗi nào mà lo lắng, lạc đà gầy c.h.ế.t cũng to hơn ngựa mà. Cho dù chuyển hộ khẩu ngoài, nhà cũng thể trắng tay mà .”
Sau đó, hai chị em tìm một chiếc xe ngựa để tiễn chị hai Lục về.
Chị cả thấy chị hai Lục khuất, liền cảm thán: “Nhà nào cũng cuốn kinh khó tụng.”
Chị hiểu, lưỡi răng cũng chạm, vợ chồng sống chung ắt sẽ lúc va chạm, mâu thuẫn.
Lục Ngọc : “Em mang chút há cảo sang biếu nhà họ Phó.” Lúc , cô đặc biệt để riêng , so với khác, chồng cô cũng coi như .
Vừa thấy há cảo, lũ trẻ nhà họ Phó liền xúm xít , nhao nhao đòi Tiêu Thái Liên cho ăn.
Tiêu Thái Liên chia cho mỗi đứa một cái, còn đặt trong chạn bát, đợi về hết sẽ cùng ăn.
Ai nấy đều tài nấu nướng của Lục Ngọc, những món ngon cô thì ít khi cơ hội thưởng thức hết.
Làm xong xuôi thứ, Tiêu Thái Liên hỏi cô quen với nếp sống nơi đây , chuyển hẳn về đây sống cùng bà .
Đang trò chuyện thì cánh cửa bên ngoài chợt mở toang, chị Ba Phó hớt hải chạy , thấy Lục Ngọc và chồng vội : “Mọi , Lục Kiều bây giờ ăn mặc trông thật quái dị!”
---