Bà chủ nhiệm phụ nữ cũng chẳng thèm chấp Lục Kiều nữa, bà sang thẳng với những đang vây xem xung quanh: “Vậy các cảm thấy họ lắm ?”
Người xung quanh lập tức nhao nhao: “Đẹp ư? thấy chả khác nào ma lem thì .”
“Đây con , nếu đ.á.n.h gãy chân, thật là mất mặt quá !”
Xuân Hạnh và đám bạn ban đầu trang điểm chẳng tự nhiên, giờ trong thôn nặng lời như . Một cô gái trong đó bỗng òa lên nức nở bỏ chạy mất.
Nước mắt lem luốc, mí mắt đen sì chảy dài xuống, trông càng nực hơn.
Mấy cô gái khác cũng đều vội vàng dùng tay lau chùi, son môi gì đó đều chà .
chỉ dùng tay chà thể sạch ? Khiến cho vành mắt đen xì như bôi nhọ nồi, đôi môi thì lem nhem chẳng hình thù gì.
Bà chủ nhiệm phụ nữ sang với bác gái Lục: “Sao bà quản con gái bà cho tử tế! Để nó ở đây trò lố lăng, con gái chỉ cần sạch sẽ là !”
Bác gái Lục ngượng ngùng, .
Lục Kiều hung hăng trừng mắt bà chủ nhiệm phụ nữ một cái, xoay nhà.
Bà chủ nhiệm phụ nữ thấy Lục Kiều thực sự chẳng , vẫn bớt lời giúp cô : “Đứa nhỏ đang mang thai, cảm xúc cho lắm!”
Trong đám chỉ Lục Ngọc vì Lục Kiều trái lẽ thường như . Kể từ khi Lục Kiều gả cho Lý Dục Tài như kiếp , tâm tính cô trở nên lệch lạc.
Vốn dĩ cô cơ hội sống , đáng lẽ thể sống hơn khác nhiều.
cô từng nếm trải cuộc sống vinh hoa phú quý, chẳng chân lấm tay bùn nữa, chỉ mong tìm đường tắt.
Thế nhưng đời nào chuyện như thế?
Các thím đang vây xem thấy Lục Kiều nhà, cũng gì nữa.
Họ bắt đầu bàn tán: “Nhất định gả cho xưởng trưởng gì đó, xưởng trưởng đó lùn cũng thôi, còn mập, còn con riêng, mà ngu đến thế chứ?”
Sống với như , gì tình cảm vợ chồng sâu đậm.
Hơn nữa, cho dù gả cho xưởng trưởng thì thể như thế nào, cuộc sống vẫn trôi qua từng ngày, cứ chịu đựng một như thế thì còn gì là cuộc đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-290.html.]
Người trong thôn chuyện đều lớn tiếng, Lục Kiều ở trong nhà dĩ nhiên thấy hết.
Lục Kiều càng thêm vui, tức tới tức ngực, cho tới khi bên ngoài dần im ắng, cô vẫn còn tức tối.
Chỉ cảm thấy mất mặt kẻ thù đội trời chung như Lục Ngọc, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ. Da bụng cũng đau tới co rút, cô ôm bụng nhíu mày.
Bác gái Lục thấy dáng vẻ của Lục Kiều, thở dài : “Tiểu tổ tông , đừng dày vò nữa, đứa trẻ quan trọng!”
Sau đó bà khuyên con gái: “Con mau chóng sinh đứa nhỏ, tỉnh sống , đừng chơi bời với đám nhà quê chân lấm tay bùn , mấy cái đứa kém cỏi đó thì điều gì.”
Bác gái Lục chỉ mong để Lục Kiều dưỡng cái thai mới là điều quan trọng nhất lúc .
Thấy Lục Kiều nhờ ở tận Thượng Hải mua quần áo, sắm sửa đồ trang điểm, ngốn hết hai trăm tệ. Tuy đó tiền của , nhưng xong bà vẫn khỏi giật thót tay.
Về khoản tiền bạc, Lục Kiều chẳng hề giống , cô tiêu xài bạt mạng.
Lục Kiều bĩu môi: “Con ở cái thôn nữa. Mọi cứ con bằng ánh mắt khinh miệt, con lên huyện sống, dù chịu đắt đỏ một chút cũng !”
Cô vốn dĩ mong chờ sẽ chăm nom trong cữ thật chu đáo, ăn sung mặc sướng, thêm đó là gả cho giàu , để vênh váo khắp làng xóm !
Ai dè, những trong thôn vẫn coi thường cô mặt, trái ngược với những gì cô mường tượng ban đầu.
Mẹ Lục : “Đâu dễ dàng mà thị trấn sinh sống như , nếu mà thì từ lâu .” Bây giờ nhập hộ khẩu lên thị trấn, thủ tục rắc rối ở thôn, vô cùng phiền phức.
Mẹ Lục vẫn luôn nhắc nhở cô về chuyện giữ gìn thai kỳ.
Lục Kiều khỏi chút tủi , xưởng trưởng mấy ngày chẳng gọi điện về cho cô . Ngoài miệng Lục Kiều , nhưng trong lòng cũng thấy hối hận đôi chút.
Biết thế thì chẳng về thôn gì. Ở tỉnh thành mà ở cữ, tiền thì sợ gì thuê bảo mẫu. Giờ Lưu Đại Quốc lén lút đưa đẩy với mấy ả ong bướm ngoài bao nhiêu !
Lục Kiều cho rằng nào yêu xưởng trưởng, bồ bịch bên ngoài thì cũng chẳng can hệ gì đến cô .
Thế nhưng khi m.a.n.g t.h.a.i , cô mới phát hiện tính sở hữu của vẫn mạnh. Vốn dĩ là tình nguyện gả cho , mà còn dám tòm tem bên ngoài, khiến cô cảm thấy giống hệt một con hề.
Lục Kiều : “Con gửi điện báo cho , bảo mau chóng về gọi điện thoại cho con. Con ở đây một ngày cũng chịu nổi nữa !”
Ban đầu còn cho nhẽ một trận lớn, nhưng những thôn dân nhà quê , cô chỉ thấy hùng đất dụng võ. Đã thì chi bằng về thành phố trông coi chồng còn hơn.
---