Từ Nữ Phụ Mệnh Khổ Thành Thê Chủ Nhân Gia - Chương 308

Cập nhật lúc: 2025-11-05 09:31:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ăn uống vui vẻ

 

Bà Tiêu Thái Liên cùng Lục tâm tình chuyện nhà cửa, con cái. Còn cha Lục thì cùng Hai, Ba nhà Phó quây quần bên bàn, trải mấy ván bài giải trí.

 

Đây là đầu tiên hai bên thông gia quây quần dùng bữa cùng kể từ khi Lục Ngọc kết hôn. Không khí thật đầm ấm và mật.

 

Trong nhà Lục Ngọc sẵn mấy gói hạt dưa, mỗi tự tay bốc một vốc, tiếng , tí tách c.ắ.n hạt dưa khiến căn phòng càng thêm rộn rã.

 

Chị Cả Lục vốn ít , nhưng chị Ba Phó hoạt ngôn, thích buôn chuyện. Hai chị em chụm với , chị Ba Phó tuôn một tràng những chuyện trời đất, đủ thứ tin tức mà chị Cả Lục bỏ lỡ bấy lâu nay. Quả thực, chẳng chuyện gì trong thôn mà chị Ba tường tận.

 

Bụng của chị Cả Phó nhô lên một chút, chị vẻ vui mà than thở: "E là cái thai là một ấm nữa! Vốn sinh một đứa con gái, chứ trong nhà là mấy thằng nhóc nghịch ngợm ."

 

Nếu thể sinh một đứa con gái, ắt hẳn sẽ cả nhà cưng chiều như vàng.

 

Lục Ngọc tò mò hỏi: "Khi nào thì thể nhận giới tính của bé ạ?" Đối với cô mà , sinh con trai con gái đều , chỉ là thì lúc chuẩn quần áo trẻ em thể chu đáo hơn mà thôi.

 

Thấy cô tỏ vẻ quan tâm như thế, mấy phụ nữ lập tức vây quanh Lục Ngọc, nhao nhao hỏi chuyện.

 

Chị Hai hỏi: "Cầm Duy thích con trai con gái?"

 

Lục Ngọc đáp: "Đều cả, đều thích."

 

Chị Ba : "Nếu thể sinh một đứa con trai một đứa con gái, thì đúng là tuyệt vời nhất!"

 

Chị Hai bên cạnh trêu ghẹo: "Cô tham lam thật đấy! Một đứa còn sinh, nghĩ đến chuyện một cặp trai gái ."

 

Lục Ngọc mặt đỏ ửng, ngượng ngùng sang một bên, gói mấy chiếc há cảo. Mỗi cái há cảo chỉ nhỏ xinh bằng đầu ngón tay cái.

 

Mấy đứa trẻ con thể ăn gọn ghẽ hai chiếc một lúc. Há cảo nhỏ nhắn, tinh xảo như cũng chỉ Lục Ngọc gói khéo léo đến thế.

 

Cô gói hai đĩa đầy, là nhân cải trắng thơm ngon.

 

Tuyết càng rơi càng lớn, bà Tiêu Thái Liên : "Tuyết rơi dày hạt thế thì quá, năm chắc chắn mùa màng bội thu!"

 

Lục Ngọc lo lắng, tuyết rơi lớn như , sợ là đường sá sẽ phong tỏa, cũng sẽ về nhà .

 

Rất nhanh đó, Cả Phó về , hai bàn tay tím tái vì lạnh cóng. May mà trong nhà bếp lửa ấm cúng, hơ tay một lúc lâu mới dần ấm trở .

 

Sau đó Phó Cầm Duy cũng về.

 

Lục Ngọc lập tức vội vàng chạy tới, nắm lấy bàn tay . Quả nhiên lòng bàn tay lạnh ngắt như băng.

 

Hai giờ chiều Phó Cầm Duy vội vã từ trong huyện trở về. Tuyết lớn đường sá phong tỏa, xe buýt cũng ngừng chạy, đổi mấy chuyến xe mới về tới nhà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-308.html.]

Thế nhưng, cũng một tin vui nho nhỏ, đó là ngày mai đến cơ quan.

 

Chắc là tuyết sẽ còn rơi dày hạt hơn nữa.

 

Khách khứa về đông đủ, tề tựu quanh chiếc bàn ăn bày biện tươm tất.

 

Lục Ngọc dạy họ cho gia vị theo khẩu vị của , đó đốt than hồng, nấu nước. Đợi nước sôi già là thể nhúng thịt.

 

Thịt dê thái mỏng tang, chạm nước sôi se , nhúng thêm vài giây, vớt bát, chấm đẫm tương vừng đưa miệng. Chậc, ngon quá đỗi!

 

Lục Ngọc chuẩn tới mười cân thịt dê, đủ để cả nhà ăn thỏa thuê.

 

Khá lắm, bắt đầu ăn hăm hở, khí thế ngút trời, ai nấy đều nhúng tới tấp, nhanh nồi đồng nghi ngút khói đầy ắp.

 

Ăn một miếng, nóng lan tỏa khắp cơ thể, mà khí bữa ăn thì càng thêm rộn rã.

 

“Này đây là lát khoai tây mới bỏ .”

 

“Cái đó gì hiếm , bỏ thêm ?”

 

“Nấm của em ai ăn?”

 

“Ăn nhiều thịt chút.”

 

“Anh hiểu, nấm cũng ngon.”

 

Muốn gắp miếng ngon trong nồi đồng nghi ngút thì nhanh tay lẹ mắt.

 

Những khác cũng chịu thua kém, liên tục gắp đồ . Người thì mê rau, thì khoái thịt.

 

Nước lẩu nhờ thịt dê mà càng thêm đậm đà, ngọt lịm. Rau xanh nhúng chín tới, chấm đẫm tương vừng, mang theo vị ngọt thanh, mộc mạc của đồng quê.

 

ăn , chạy ngoài lấy thêm chén tương chấm, tiếp tục xuýt xoa. Cả đám ăn ngon đến mức chẳng thèm ngẩng đầu, mắt thì lim dim.

 

Thật là quá ngon! Ai mà phát minh món lẩu dê , chắc chắn là một thiên tài!

 

Ban đầu, ai nấy đều chút e dè, dè sẻn vì thịt dê vốn đắt đỏ.

 

Khi đĩa thịt dê đầu tiên vơi gần hết, Lục Ngọc bếp mang thêm một đĩa đầy ắp, : “Cứ ăn thoải mái , vẫn còn nhiều lắm!” Nghe , mới yên tâm, buông thả khẩu vị.

 

Kẻ mê thịt, khoái rau, ai cũng tìm thấy niềm vui của riêng .

 

Ngay cả lũ trẻ con cũng ăn một cách khoái chí, ăn tranh xuýt xoa: “Thím út ơi, thím nấu ngon quá mất!” Chúng thi khen ngớt lời.

 

---

Loading...