Trưởng thôn : “Cô đúng là phúc tinh của thôn chúng !”
Lục Ngọc chỉ mỉm mà lời nào.
Bí thư thôn ở bên cạnh: “Trưởng thôn thấy cô, còn tươi rói hơn cả thấy vàng bạc.”
Lục Ngọc : “Dưa lưới của thôn chúng cũng .”
Vừa nhắc tới cái , trưởng thôn bắt đầu liến thoắng: “Dưa lưới trong huyện chúng bán tới tỉnh !” Tin tức thật sự khiến ông vô cùng phấn khởi.
Bây giờ sản lượng đủ để bán, ngay cả xưởng trong huyện mà họ từng hợp tác từ cũng chỉ thể mua một lượng nhỏ giọt, những khác mua cũng mua . Làng ưu tiên dành riêng một lều lớn để trồng dưa lưới.
Ối chao, lều dưa, hương thơm thoang thoảng dịu ngọt, ngây ngất lòng , dưa lưới tròn to, ông thật sự giấu nổi niềm vui sướng.
Trưởng thôn : “Trước đây thôn chúng còn chia rau chia quả, bây giờ lâu chia . Hôm nay mỗi nhà sẽ chia hai quả dưa lưới. Chúng thể chỉ chăm chăm trồng mà nếm thử thành quả chứ!”
Những thứ đều là bán để kiếm tiền, đây trưởng thôn tiếc của dám ăn, nhưng bây giờ kiếm nhiều tiền, cũng hào phóng hơn hẳn.
Lục Ngọc cảm thấy phấn chấn, cô còn tủ lạnh để ướp lạnh dưa lưới, đó ăn giòn, ngọt lịm, mát rượi.
Bí thư thôn ở bên cạnh : “Ối chao, từ sớm , chỉ là chút ngượng ngùng, xem chúng quả là hưởng lộc của cô Lục Ngọc !”
Trưởng thôn : “Vậy chú tưởng là gì?”
Lục Ngọc với trưởng thôn: “Dạo Cầm Duy chắc hẳn bận rộn, cho nên cháu đưa cơm cho , chỉ là buổi tối khó tìm xe, thể nhờ Đại Tráng đưa cháu ạ? Tiền xăng dầu cháu xin chi trả!”
Trưởng thôn : “Vậy cô với Đại Tráng là !” Bây giờ quản lý máy kéo.
Lục Ngọc liền nhân cơ hội tìm gặp Đại Tráng chuyện. Đại Tráng đáp: “Được thôi mà!” Việc đưa đón chẳng đáng gì với .
Chuyện Lục Ngọc dùng xe cũng trở thành chuyện công khai.
Tối đó cô chuẩn vài món ăn mang tới.
Buổi tối cả xưởng đèn điện sáng trưng, điện thoại reo ít hơn ban ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-366.html.]
Thi thoảng còn thể nhận vài cuộc gọi.
Không Lưu Bàng xoay xở hai chiếc giường xếp, đặt trong văn phòng, để tiện cho việc nghỉ ngơi.
Lưu Bàng thấy Lục Ngọc, : “Lại tới đưa cơm đấy ?”
Bận rộn đến cũng quên ăn.
Món ăn Lục Ngọc nấu tuy giản dị, nhưng Lưu Bàng ăn ngon miệng.
Phó Cầm Duy vợ mà lòng xót, bèn lên tiếng: “Anh tìm một dì nấu cơm, về nấu ăn cho em công nhân trong xưởng.” Như cũng đỡ cho Lục Ngọc chạy ngược chạy xuôi.
Xưởng của họ vốn dĩ cung cấp cơm nước, nhưng vì nơi hẻo lánh, nhiều khó mà về nhà ăn cơm, phần lớn đều ăn uống tạm bợ cho qua bữa. Bây giờ tăng ca thường xuyên, một vòng quanh xưởng thấy tiếng bụng réo ầm ĩ của ít .
Lưu Bàng gật đầu: “Được thôi.” Tuy họ còn phát triển thành xưởng lớn nhà ăn riêng, nhưng việc tìm một dì nấu ăn cũng là một ý .
Lục Ngọc liền đề cử: “Em tiến cử một , là của Đại Tráng, thấy thế nào?” Bà nổi tiếng là tháo vát, nhanh nhẹn nhất thôn. Bây giờ Đại Tráng lớn tuổi, cũng như Tiêu Thái Liên, cần đồng việc nữa. Bà ở nhà rảnh rỗi cũng chịu yên, còn thấy buồn chân buồn tay, chỗ cần , thể kiếm thêm chút tiền.
Lưu Bàng lập tức đồng ý: “Được chứ! Người Lục Ngọc giới thiệu chắc chắn hơn việc tùy tiện tìm một bên ngoài nhiều.”
Đại Tráng ngờ chuyện bất ngờ đến , ngay: “Dạ , sẽ về với , chắc chắn bà sẽ chịu thôi ạ.”
Phó Cầm Duy chi bốn trăm tệ từ sổ sách, dùng để mua gạo, gia vị, và định một nhà bếp đơn giản, để nấu ba bữa cơm mỗi ngày cho .
Trong mắt Lưu Bàng tràn ngập niềm phấn khởi, ai thể ngờ cái cơ sở sản xuất ban đầu chỉ là nhất thời nảy ý định, giờ đây ngày càng chuyên nghiệp hóa. Không chỉ phụ trách đường dây điện thoại, mà giờ còn cả dì nấu cơm riêng.
Phó Cầm Duy cũng thông báo: “Hôm nay lô hàng đầu tiên giao thuận lợi .”
Tin tức khiến tất cả thở phào nhẹ nhõm. Lưu Bàng ngả chiếc ghế dài, cảm thấy chuyện cứ như một giấc mơ .
Lục Ngọc cảm khái, cũng giúp đỡ, nếu , việc ăn bỗng chốc phát đạt đến thế chắc chắn sẽ đủ để họ xoay sở xuể.
Mổ heo luôn là chuyện quan trọng nhất trong thôn. Nghe đến chuyện mổ heo, mỗi dân trong thôn đều tỏ thích thú mặt.
---