Từ Nữ Phụ Mệnh Khổ Thành Thê Chủ Nhân Gia - Chương 456

Cập nhật lúc: 2025-11-06 00:44:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Ngọc lập tức mượn chiếc điện thoại bàn ở quầy lễ tân nhà nghỉ, gọi điện về quê nhà.

 

Quả nhiên ở nhà vẫn luôn trông ngóng tin tức, điện thoại ở thôn vang lên, Tiêu Thái Liên bắt máy ngay tắp lự.

 

Tiêu Thái Liên hỏi: “Các con ở đó tình hình thế nào ?”

 

Lục Ngọc đáp: “Đã thuê xong nhà , khá , sẽ đón lên đây thăm thú!”

 

Tiêu Thái Liên : “Chúng thì thôi , ngoài món gì cũng bỏ tiền mua, chẳng tươm tất bằng cơm nhà ở thôn !”

 

Phó Cầm Duy cũng ghé máy vài ba câu.

 

Tiêu Thái Liên ở bên đó tiếng của cả hai vợ chồng, cuối cùng cũng yên tâm, : “Được , đừng nữa, cước điện thoại đắt đỏ lắm!” Nói xong, bà vội vã gác máy.

 

Lục Ngọc , dòng hiển thị bên khéo dừng ở con năm mươi chín giây.

 

Phó Cầm Duy bảo Lục Ngọc cứ ở đây nghỉ ngơi, sẽ mua t.h.u.ố.c trừ sâu về xử lý dứt điểm.

 

Dù Lục Ngọc mệt, nàng vẫn tò mò khám phá, dạo quanh đây một vòng.

 

thấy một trường tiểu học ngay gần đó.

 

Trong lòng Lục Ngọc chợt nhen nhóm hy vọng, nếu thể đón Phó Tích Niên tới thì càng , gia đình ba họ thể đoàn tụ tại đây.

 

khi tìm hiểu kỹ hơn, chất lượng giáo viên ở trường tiểu học còn hạn chế, vì khi thành lập đặc khu kinh tế, nơi vốn chỉ là một làng chài nhỏ heo hút.

 

Thôi thì đành gác .

 

Hơn nữa, con quen với nếp học ở bên đó ! Chuyển đến đây e là khó lòng thích ứng.

 

lúc , chiếc máy nhắn tin hông Phó Cầm Duy reo lên. Lục Ngọc cầm lấy xem, hóa là dì Phó Chi – nuôi của cô, nhắn bảo hai liên lạc ngay.

 

Lục Ngọc liền vội vã xuống lầu, tìm đến chiếc điện thoại công cộng gọi về.

 

Đầu dây bên , Phó Chi hỏi: “Hai đứa đến đây lúc nào mà chẳng báo một tiếng? Nếu gọi điện về thôn thì cũng chẳng gì là các con tới.”

 

Lục Ngọc địa chỉ của .

 

Chừng một tiếng đồng hồ , Phó Chi tất tả chạy tới nơi.

 

Nghe tin khu kinh tế đang quy hoạch, Phó Chi cũng chuyển công việc ăn tới đây, mở một siêu thị khá lớn.

 

Dù là ở nữa, mô hình siêu thị vẫn luôn sức ảnh hưởng nhỏ với thị trường bản địa. Tuy là doanh nghiệp mới, nhưng siêu thị của dì nhanh chóng thích nghi và phát triển , hiện tại đang mùa ăn bận rộn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-456.html.]

Thế nhưng, tin Lục Ngọc tới, Phó Chi gác việc, vội vàng tới thăm. Vừa thấy mặt hai đứa, dì hỏi ngay: “Các con định đến đây ?”

 

Lục Ngọc đáp: “Cầm Duy vẫn ấp ủ ý định mở xưởng, giờ đang khảo sát thị trường. Con giúp một tay, đợi định, con vẫn tự mở một quán ăn nhỏ.”

 

Phó Chi trầm ngâm một lát. Dì , quyết định của hai đứa hẳn là hề dễ dàng.

 

thì Lục Ngọc ở huyện cũng chút vốn liếng tích cóp. Giờ bắt đầu từ đầu, từ hai bàn tay trắng nơi đất khách, thật hiếm ai đủ dũng khí để .

 

Phó Chi liền chuyển đề tài: “Thôi những chuyện đó tính , một việc quan trọng với con. Dạo để mắt tới một mã cổ phiếu. Hai đứa cũng tranh thủ đến sở giao dịch mở tài khoản . Mẹ thấy cái thứ còn hái tiền hơn bất cứ việc gì!”

 

Sau đó, dì Phó Chi cẩn thận ghi cổ phiếu đó cho hai .

 

Lục Ngọc rõ, đây chính là thời điểm thị trường chứng khoán đang cơn sốt, cứ như hái tiền cây , ai nhanh tay thì đó thắng lớn.

 

Lục Ngọc liền hỏi: “Con đủ điều kiện để mở tài khoản ạ?”

 

Phó Chi đáp: “Con cứ đến sở giao dịch hỏi thử xem . Nếu thì quen một thể giúp con mở đó! Con cố gắng gửi càng nhiều càng , ba vạn năm vạn cũng . Nếu đủ, thể cho các con vay một ít.”

 

Phó Chi chỉ mỗi cô con gái nuôi là Lục Ngọc, nên quả thực hết lòng với cô.

 

Mã cổ phiếu dì mua cách đây chỉ một tháng, giá ba tệ rưỡi, nay vọt lên tám tệ. Chỉ trong một tháng mà tăng chóng mặt như , mà dường như vẫn còn tiếp tục lên giá.

 

Thấy giá cứ thế tăng vùn vụt, dì nóng lòng Lục Ngọc và Cầm Duy cũng tham gia cuộc chơi .

 

Lục Ngọc gật đầu: “Dạ ạ.”

 

Phó Chi còn mang theo một ít đồ dùng lặt vặt cho Lục Ngọc, là những thứ thiết yếu trong sinh hoạt.

 

Phó Chi : “Dù cũng ở đây , chúng thể nương tựa mà sống!”

 

Lục Ngọc đáp: “Đợi con an cư lạc nghiệp, nhất định sẽ mời dì đến nhà ăn một bữa cơm tươm tất.”

 

Phó Chi mỉm : “Lâu lắm ăn cơm con nấu, nhớ món ăn của con lắm đấy! Chắc hẳn chỗ các con cũng đang nhiều việc lo toan nhỉ? Mẹ đây, nhớ hỏi thăm Phó Cầm Duy nhé!”

 

Lục Ngọc đáp lời: “Mẹ cứ yên tâm!”

 

Phó Chi lúc mới an tâm rời .

 

Phó Cầm Duy ngoài ngót nghét hơn hai tiếng đồng hồ mới trở về.

 

Anh phun ít t.h.u.ố.c diệt sâu, còn vương mùi t.h.u.ố.c nồng nặc, ghé nhà tắm công cộng tắm rửa, bộ đồ khác mới chịu về.

 

Lục Ngọc : “Mẹ nuôi ghé thăm đấy!” Sau đó, cô kể cho những diễn biến mới sàn chứng khoán.

 

---

Loading...