Từ Nữ Phụ Mệnh Khổ Thành Thê Chủ Nhân Gia - Chương 47

Cập nhật lúc: 2025-11-05 06:12:52
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Ngọc xem thử ông bán thứ gì, kết quả một cái là cổ vịt, cánh vịt, bao tử vịt. Trong lòng cô chợt vui mừng, vội hỏi: “Những thứ bao nhiêu tiền?”

 

Ông lão bừng tỉnh cơn ngỡ ngàng, vốn bán hàng suốt quãng thời gian dài, thấy hỏi mua, ông cũng dám giá cao, chỉ thăm dò : "Mấy thứ một hào rưỡi một cân, coi như hòa vốn chứ chẳng lời lãi là bao."

 

Lục Ngọc thấy đồ vẫn còn tươi rói, tổng cộng ba bốn chục cân vịt, liền mua hết.

 

Những xung quanh ai nấy đều tấm tắc khen cô bụng.

 

Cổ vịt, bao tử vịt, cánh vịt thường các xưởng chế biến bỏ qua, chẳng ai thèm lấy. Thế nhưng trong mắt Lục Ngọc, đây đều là những món đồ ngon, lâu ăn.

 

Sau đó, cô mua một gia vị. Lục Ngọc đặc biệt chọn loại ớt cay nhất.

 

Vừa trong kho của cung tiêu xã một loại ớt vô cùng cay, mà vẫn gọi là "ớt ma quỷ" , chủ nhiệm mang tới. Lúc bấy giờ, nó còn nhận là ớt ma quỷ, chỉ nhiều mua về chê cay quá mà đòi trả hàng.

 

quá nhiều đòi trả, cung tiêu xã dứt khoát bán nữa, đem tất cả cất trong kho.

 

Thấy Lục Ngọc tỏ vẻ thích thú, họ liền bán cho cô với giá đóng gói, hai tệ cho hai mươi cân, cứ thế mà bảo cô mua hết về nhà. Số tiền bán còn chẳng đủ bù vốn, vì vốn gốc tới mười tệ, lỗ ròng tám tệ liền. , chủ nhiệm cũng cảm thấy vui mừng, vì thứ ớt thể để quá lâu, cũ quá sẽ mốc meo mà vứt , thể bán nhất .

 

Lục Ngọc còn mua thêm một gia vị khác, chủ nhiệm cũng đều bán với giá gốc cho cô.

 

Vừa nãy cô dò hỏi, xung quanh đây một cái chợ nhỏ tự phát, ai quản lý, bình thường tới mua bán cũng đông đúc.

 

Ở thập niên 80 , ai từng ăn qua những món như cổ vịt kho cánh vịt kho như , đây chính là một cơ hội kinh doanh lớn.

 

Lục Ngọc tay mua sạch cổ vịt của ông lão, tính toán về chuẩn đồ đạc để bán.

 

Thế nhưng mỗi ngày cứ vác vác như thế thật quá cực nhọc, nếu chiếc xe đạp thì mấy.

 

Trong cung tiêu xã một chiếc xe đạp sườn ngang màu xanh lam, bày ở đó trông vô cùng nổi bật.

 

Lục Ngọc ngắm rời mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-47.html.]

Chiếc xe đạp tương đương với báu vật của cung tiêu xã .

 

Rất nhiều khi tới đây, thấy những món hàng sang trọng như chiếc đài thu thanh, chiếc xe đạp , ai cũng mê mẩn, rời mắt nổi.

 

Phó Cầm Duy gọi Lục Ngọc tới phía , dường như cô thích xe đạp, : "Anh một tờ phiếu xe đạp, đợi sẽ gắng gom góp thêm ít tiền nữa mua cho em."

 

Thời , phiếu xe đạp trân quý hiếm , một tờ phiếu như thế của giá trị ngang với năm cân thịt heo và năm cân dầu đậu nành, nhưng đổi, vẫn luôn cất giữ cẩn thận trong . Chỉ là khoản tiền mua xe đạp thì vẫn còn tích cóp thêm.

 

Lục Ngọc do dự: "Chiếc xe đạp đó bao nhiêu tiền ạ?"

 

Hôm nay cô tiêu ít, trong tay còn hơn chín mươi tệ. Một chiếc xe đạp thể cưỡi tám đến mười năm, cũng đáng để đầu tư.

 

Phó Cầm Duy : "Ba trăm tệ."

 

Lục Ngọc cái giá dọa cho giật . Hai mươi năm , khi kinh tế phát triển vượt bậc, một chiếc xe đạp cũng chỉ hơn hai trăm tệ mà thôi.

 

Thập niên 80 , tiền bạc đáng giá như , vẫn bán đắt thế ?

 

Thế nhưng nhanh Lục Ngọc cũng hiểu . Xe đạp vốn khan hiếm, cộng thêm kỹ thuật sản xuất thời đó còn hạn chế, nhiều phụ tùng lắp ráp đòi hỏi thợ lành nghề chế tạo. Bởi , mua một chiếc xe chỉnh như , cả nhà đều thể dùng , sợ bán .

 

Thôn Đại Vũ của họ hơn một trăm hộ dân, nhưng chỉ vỏn vẹn đầy năm nhà sở hữu một chiếc xe đạp.

 

Quả thực chẳng khác gì chuyện gia đình nào xe riêng , chẳng trách dù đắt đỏ đến thế vẫn cố gắng tìm mua cho bằng .

 

Gương mặt nhỏ nhắn của Lục Ngọc nản chí, cô còn thiếu quá nhiều tiền.

 

Sau khi kết hôn, Lục Ngọc mới mỗi tháng Phó Cầm Duy đưa cho mười lăm tệ sinh hoạt, trong tay chỉ giữ vỏn vẹn năm tệ. Năm tệ thời đó quả là một khoản hề nhỏ. Cũng chính vì thế, chị dâu mới dám ý kiến gì về chuyện Lục Ngọc tham gia đồng. Nếu , chỉ dựa chị dâu chu cấp, họ sớm bất mãn mặt .

 

Lục Ngọc nghĩ ngợi, xem việc kiếm tiền chủ yếu vẫn trông cậy cô.

 

Lục Ngọc khéo với Phó Cầm Duy: “Thế nhé, kho ít đồ mang tới bán, đẩy xe chở đồ giúp , đợi kiếm tiền sẽ mua kem que cho .”

 

---

Loading...