Lục Ngọc hiểu rằng những lợi ích nhỏ nhặt sẽ lay chuyển ông . Sau đó cô liền tung chiêu độc, : “Trưởng thôn, cháu , cách ủ phân bí quyết đặc biệt. Đất đai của thôn hạn, nếu thể cho đất đai màu mỡ hơn, sản lượng hoa màu chắc chắn sẽ tăng lên, khi đó chúng thể vượt trội hơn các thôn khác.”
Những vị trưởng thôn như ông , thường chỉ quan tâm đến sản lượng hoa màu đồng ruộng, đúng là những thực tế.
Thời , giữa các thôn vẫn luôn sự cạnh tranh, bên ngoài nhiều kỹ thuật canh tác tiến bộ. một trưởng thôn nhỏ bé như ông đủ cấp bậc, cũng thể ngoài mà học hỏi . Cho nên ngày nào ông cũng báo, xem thử bí quyết gì báo .
Hôm nay bỗng Lục Ngọc , mắt ông sáng rực lên: “Thật ư?”
Những điều Lục Ngọc , đều trở thành kiến thức phổ biến, thể tìm thấy ở khắp nơi. Việc ủ phân, các giống cây trồng sản lượng cao cũng nghiên cứu ở niên đại , chỉ là bởi vì tin tức lưu thông, ở nông thôn mấy .
Trưởng thôn : “Làm thế nào?”
Lục Ngọc đáp: “Cháu từng trong một cuốn sách cũ, nhưng cuốn sách đốt mất. Để cháu giải quyết thỏa chuyện gia đình , cháu sẽ thầm thì những điều cho chú !”
Trưởng thôn , bèn : “Con bé , quả là tinh quái hơn cả cha nó.” Ông thầm nghĩ, cô bé đúng là thuộc loại ' thấy mồi nhỏ thì thèm thả diều hâu'.
Ông : “Thôi , để tìm mấy sang thôn họ Tiết chuyện.”
Lục Ngọc vội cảm ơn: “Cháu cảm ơn chú Vương.”
“Không chuyện gì nữa thì cô về . Khi nào sắp xếp đấy, sẽ cho báo cô một tiếng.”
Đừng tưởng chức vị trưởng thôn lớn, nhưng ông kinh qua bao nhiêu chuyện làng nước. Một khi ông chịu mặt giải quyết, chắc chắn sẽ những cách thức khéo léo và hiệu quả hơn hẳn cô.
Lục Ngọc vô cùng cảm kích, cúi đầu chào rời .
Chờ Lục Ngọc khuất, trưởng thôn Vương mới kiêng dè gì, một tay bẻ phập cái cổ vịt, tay vặn nắp chai rượu uống một ngụm. Vừa nhấm nháp cổ vịt, ông lẩm bẩm: “Chẳng trách con bé mở sạp buôn bán , đồ ăn quả thật ngon miệng.”
Tài nấu nướng của Lục Ngọc, cả thôn e rằng chẳng mấy ai sánh bằng.
Sau khi thuyết phục trưởng thôn, Lục Ngọc lập tức về nhà chuẩn buôn bán. Vốn dĩ Lục Ngọc mục tiêu kiếm tiền trả nợ, nay thêm chuyện của chị cả, việc kiếm tiền càng trở nên cấp bách hơn bội phần.
Trong tay đồng tiền vẫn là điều quan trọng hơn cả.
Đứa cháu gái cứ quấn quýt bên Lục Ngọc, Lục Ngọc bèn dẫn cô bé theo cùng bày sạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-84.html.]
Món ăn vặt của Lục Ngọc mang hương vị độc đáo, , nên tích lũy ít khách quen. Hôm nay Lục Ngọc đến trễ, tới nơi thấy những vị khách quen đang đợi sẵn, còn buông lời trách móc: “Sao hôm nay cô đến muộn , cứ ngỡ cô bán nữa chứ.”
“Làm gì chuyện đó ạ, chỉ cần trời mưa, ngày nào cháu cũng sẽ bán.” Lục Ngọc thoăn thoắt dọn sạp , bắt đầu bày bán.
Nhờ khách quen, hàng bán chạy, chốc lát hết veo, cô nhanh chóng dọn dẹp sạp hàng. Lục Ngọc mang đồ đạc cất cái sân gần cung tiêu xã. Cô vội dặn Phó Cầm Duy một tiếng tức tốc đến bệnh viện!
Bệnh viện vẫn vương vấn mùi t.h.u.ố.c khử trùng hăng nồng quen thuộc.
Lục Ngọc dẫn cháu gái đến phòng bệnh ở trạm xá cấp cứu. Lục Hảo : “Trước đó chị cả tỉnh một , chẳng bao lâu .”
Lục Ngọc gật đầu, bảo chị hai về nghỉ ngơi, đôi mắt thâm quầng liền chị cả đêm chợp mắt.
Lục Hảo : “Nhìn thấy chị cả như thế , mà ngủ chứ! Chị hận thể lột da cái tên khốn nạn đó.”
Nói xong, giọng chị vài phần đau xót, tiếp lời: “Chuyện tuyệt đối thể bỏ qua dễ dàng như .”
Cái nhà họ Tiết quả thực quá càn rỡ.
Lục Ngọc : “Em cũng đang định chuyện với chị đây.”
Sau đó cô kể cho Lục Hảo chuyện trưởng thôn đồng ý chống lưng cho họ.
Lục Hảo Lục Ngọc bằng ánh mắt đầy bất ngờ, : “Tuy rể em là một thương tật, nhưng ruột của cộng thêm họ tổng cộng hơn hai mười , bảo họ cùng giúp một tay .”
Lục Ngọc đáp: “Được ạ.”
Vốn dĩ Lục Ngọc cảm thấy cô em út ruột nuôi chiều thành , cứ sợ cô chịu thiệt, nhưng thấy cô bây giờ thể tự giải quyết chuyện một cách độc lập thì Lục Hảo mới coi như yên tâm.
Chị Lục Ngọc : “Chồng em cũng !”
Hôm qua chạy đôn chạy đáo khắp nơi, thì tướng mạo khôi ngô, phong độ, chung với Lục Ngọc trông vô cùng xứng đôi.
Lục Hảo gả mấy năm, cộng thêm Phó Cầm Duy vẫn luôn ở bên ngoài học tập, nên chị từng bận tâm nghĩ ngợi nhiều đến .
---