"Vâng ạ."  bưng lò than sưởi ấm đến cho nàng .
 
"Trên lầu  phòng trống ?" 
 
"Có ạ." 
 
"Ta  trọ." Cô nương  hài lòng với câu trả lời của ,  móc  một nén bạc: "Ngoài cửa  một con ngựa đen, ngươi chăm sóc nó cẩn thận,  giúp  dỡ hành lý xuống, cùng với lò than đưa  phòng ."
 
Mẫu   mời nàng  lên lầu,  cầm nén bạc gọi nàng  : "Công tử,  cần nhiều tiền thế  ạ."
 
"Số còn  thưởng cho ngươi ăn kẹo, mua hoa cài đầu." Nàng  nháy mắt với . Cô nương ... thật giống một công tử tuấn tú.
 
Tuyết rơi dày đặc,  dắt con ngựa đen  chuồng, dỡ hành lý xuống, quét sạch tuyết   nó. Lại mặc áo cho nó, mang đến một bó cỏ khô lớn,  vặn gặp Tống Trí và cô Mai đẩy xe trở về. Trên xe ngoài hai lồng lòng heo, còn  một con gà rừng  , bộ lông đuôi dài vô cùng bắt mắt.
 
Năm hết Tết đến,  trong núi  mời đồ tể mổ heo, cô Mai nghĩ  thể  thu mua chút dược liệu nấu canh.
 
Họ liền theo phụ    núi một chuyến, đường nhỏ khó , xem  đều ngã  nhẹ.
 
"Có khách trọ ?" Tống Trí xách đồ ăn: "Hôm nay phụ  mổ ba con heo,  về nghỉ , lát nữa để  chút cơm cho ông ."
 
"Vâng ạ, còn là một cô nương đáng yêu nữa."  khiêng hành lý, kể cho    chuyện  xảy .
 
Cô Mai hơ tay  lửa, kinh ngạc  hành lý trong tay : "Khăn gói  đều là chất liệu thượng hạng đấy." 
 
Đến bà  còn  , thứ  chắc chắn quý giá vô cùng, nhưng chỉ là tấm vải gói hành lý của cô nương .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-quy-nhu-thon/12.html.]
"Ta ăn no , các ngươi lên giúp  dọn dẹp một chút,  đun thêm nước nóng,   tắm." Cô nương dựa  lan can lầu hai, phấn khích gọi xuống lầu: "Tống Trí? Ngươi là Tống Trí!"
 
Đôi mắt nàng cong cong, nhẹ nhàng chạy xuống cầu thang,  : "Huynh còn nhớ  ? Muội là Nhậm Tịnh Nguyệt, tiểu nguyệt lượng nhà họ Nhậm,  đây chúng  gặp  mấy  ."
 
Mấy  trong nhà đều ngơ ngác  hiểu chuyện gì, cô Mai kéo tay nàng  xuống sưởi ấm, trò chuyện một hồi lâu mới hiểu rõ ngọn ngành.
 
Nàng năm nay cũng mười sáu tuổi, nhà là vọng tộc ở kinh đô, ngày thường  cưng chiều hết mực, chỉ riêng chuyện hôn sự    tự  quyết định.
 
"Phụ   thật là hồ đồ ,  gả  cho cái gì mà thế tử,  liền cãi  với ông  một trận, gói ghém  nhiều bảo bối  ngoài phiêu bạt giang hồ."
 
Nhậm Tịnh Nguyệt cúi gằm mặt: "   từng  xa, cũng  quen  ai khác... chỉ nhớ tỷ tỷ họ Tống thường kể về hai , ngưỡng mộ cuộc sống của hai  ở đây, nên  tìm đến... " 
 
Mắt nàng  đảo một vòng: "Đây chính là chuyện thường  trong thoại bản, ngàn dặm tìm phu, nếu gả cho ,  sẽ   về nữa."
 
Tống Trí kịp thời nắm lấy tay ,  chúng   đính , tháng năm năm  sẽ  hỷ sự. Khuôn mặt khổ sở của Nhậm Tịnh Nguyệt  trở nên rạng rỡ: "Tháng năm ư? Vậy   uống rượu hỉ của hai    mới , cho phụ   sốt ruột chết, xem ông  còn dám ép  nữa ."
 
Mẫu   phát hiện tai nàng  lạnh cóng đỏ ửng, vội vàng tìm thuốc thảo, nàng   mừng rỡ vì sáng nay mới   tuyết rơi, nếu   và con ngựa đen đều  c.h.ế.t cóng. Nàng  thật là ngây thơ lãng mạn, thú vị vô cùng.
 
Có khách quý đến, đương nhiên  thể tiếp đãi qua loa, mẫu   và cô Mai về nhà lấy măng đông và thịt xông khói, tiện thể hái hai cây cải trắng.  đun hai nồi nước sôi để  sạch lòng heo và gà rừng, 
 
Nhậm Tịnh Nguyệt xắn tay áo, xung phong giúp  đổ nước, nhổ lông. Mùi tanh nhẹ của heo khiến nàng  suýt nôn, miệng   ngừng líu lo,    khanh khách: "Huynh  gọi tỷ là khoai sọ nhỏ, tủ  gọi   là Tùng Tử ca ca mới đúng chứ,
 
"Đều là những món ngon cả."  nhổ chiếc lông đuôi  nhất của con gà lôi: "Tặng cho cô, tiểu nguyệt lượng nhà họ Nhậm."
 
Nàng rửa tay sạch sẽ, vui vẻ nhận lấy: "Muội  thích, tiểu khoai sọ nhà họ Tần."
 
Gà lôi thịt tươi ngon, thích hợp nhất là hầm nấm, còn thịt heo tươi trong tiết trời lạnh giá cũng  cách ăn khác lạ. Trước tiên băm nhỏ thịt và hành lá,  thêm muối và trứng gà trộn đều,  thành viên thịt, nước sôi thì thả  nồi, luộc đến khi nổi lên. Sau đó dùng bếp lò nhỏ hầm liu riu, bên trong dù là luộc khoai lang đỏ  bỏ bắp cải, đều  một hương vị riêng.