Ta cầm gói giấy dầu trong lòng ngọt ngào, hiểu rằng đây là Tống Trí nhờ   trấn bên cạnh mới mua .
 
Ta xách bình nước nóng, mặt mày rạng rỡ   đại sảnh,  rót  cho khách như  đây. Lại  thấy   đập mạnh xuống bàn, quát lớn: "Con nhỏ nhà quê ở , cút, mau cút." 
 
Ta  về phía Tống Trí,   vẫn  biểu lộ cảm xúc gì, lạnh lùng quát: "Không  thấy ? Còn  mau ."
 
Cô Mai vội vàng  hòa giải, nhét cái làn  tay , mãi đến khi  đẩy  ngoài cửa,  mới nhận  tên  thật đáng ghét,   vô duyên vô cớ mắng  chứ. Vừa định  đầu  cãi vài câu, thì thấy cánh cửa quán rượu nhỏ  đóng chặt.
 
Ta lê bước chân, thất thần  đến  cửa nhà cửu phụ. Cửa nhà ông cũng đóng im ỉm. Một nỗi ấm ức kỳ lạ khó tả khiến  như  trúng gió, đầu óc choáng váng  phịch xuống bậc thềm  cửa. 
 
Tay  ngừng giật những cọng cỏ dại,  những con kiến trong kẽ tường hậm hực nghĩ: "Tống Trí đồ ngốc lớn,   thèm ăn kẹo của  ,  sẽ cho kiến ăn hết."
 
Ta tức giận xé toạc gói giấy dầu, những thanh kẹo mạch nha vàng óng, những sợi kẹo bông trắng muốt, đều là những thứ  ngon và  đắt tiền. Loại bánh kẹo tinh xảo , mẫu   chỉ dám mua  dịp Tết thôi.
 
"Tần khoai sọ, cái kẹo  đắc tội với cháu  hả?" cửu phụ còng lưng,  vai vác hai cành  đào dại lớn. Ông đắc ý  với : "Cây  đào dại  núi quả    ngọt, đủ cho cháu với Tống Trí ăn đấy."
 
Ông năm nay tuổi  cao, nên  truyền  nghề đan lát của ; nhưng ông    con cái, phụ   thì chỉ  g.i.ế.c heo bán thịt. Sau vài năm quan sát, ông liền để ý đến Tống Trí, coi   như báu vật . 
 
"Kẹo  đắc tội với cháu,   đắc  với cháu . Cái  cháu   cho  ăn."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-quy-nhu-thon/9.html.]
"Cãi   hả?" cửu phụ luôn   bắt nạt  : "Thằng nhóc họ Tống  bảo chữ cháu   ?"
 
Ta   chiếc ghế mây của cửu phụ ăn  đào dại, trong lòng nghĩ: 【Những  đó thật hung dữ, chắc    nỗi khổ tâm gì. Nếu ngày mai tên ngốc Tống Trí đến tìm ,  sẽ  giận nữa.】
 
Mùa thu ở trấn Trường Nam thường bắt đầu từ lão Lưu nửa mù. Hôm nào lão đổi dép cỏ sang giày vải, thời tiết cũng dần trở lạnh. Còn cái lạnh mùa thu năm  mười sáu tuổi ,  bắt nguồn từ việc cửu phụ   chiếc quan tài đen kịt .
 
Một ngày nọ, ông ngã xuống đất   bao giờ tỉnh  nữa, bộ râu xồm xoàm  khi cũng  chải chuốt gọn gàng. Trong núi   nhiều nấm mồ, của  lớn, trẻ con, nam nhân, nữ nhân    bao giờ nghĩ...   của  cũng sẽ biến thành một nắm đất vàng, thậm chí đến  cũng  chút khó coi...
 
Mấy năm  Tống Trí  theo cửu phụ học nghề đan lát tre,  tử đóng cửa cũng như con ruột.    từng nhà dập đầu, hành lễ, quỳ xin bà con giúp đỡ lo liệu việc tang ma. Tiếng nhạc đám ma văng vẳng giữa đồng ruộng,
 
Cờ tang lẫn trong mùi hương giấy tiền và cơm cúng, lúc canh giữ đêm khuya  mấy con ngài lớn bay phấp phới đến. Vị lão nhân dường như thông hiểu quỷ thần,  đó chỉ là  bạn cũ  mất hai năm ,   đó là cửu phụ  nỡ rời xa  , từ cõi âm gian   ,  thêm nửa mắt thế gian.
 
Đêm lạnh gió, củi gỗ cửu phụ khi còn sống  chẻ và phơi khô  từng khúc bỏ  lửa,  khúc hóa thành làn khói bếp lững lờ,  khúc thành than sưởi ấm cho  thức đêm. Đạo sĩ cúng cơm nước, Tống Trí đập bát  than, tiếng nhạc đám ma lẫn trong tiếng nấc nghẹn ngào, những thanh niên trai tráng khiêng quan tài hô vang bước nhanh.
 
Đợi đến khi nắm đất cuối cùng  đắp xong, bà con dọn dẹp sạch sẽ sân nhỏ  bữa cơm, mẫu   đem những luống rau nhỏ mà cửu phụ khi còn sống trồng  tặng cho những vị khách quen,  khóa chặt cổng sân bằng chiếc khóa sắt lớn.
 
Ta và Tống Trí ôm hai chậu cúc tứ quý mà ông để ,   con đường chợ  trở  yên tĩnh.  chợt thấy những chiếc bán  mới rán xong, vội bước nhanh  móc  một đồng tiền, : "Sáng nay nhà cháu  nấu cơm, cháu mua hai cái bánh  cúng cho cửu phụ, ông  thích ăn... lắm."
 
Như một tiếng sét đánh ngang tai,  như  sét giáng xuống,   cuối cùng cũng ý thức  thế nào là cái chết. Trong những năm tháng dài   của , sẽ  còn cửu phụ nữa.