Từ  khi Lăng Vũ Phi xảy  chuyện, mẫu   liền đổ bệnh nặng một trận.
 
Danh dược quý giá dùng như nước mà vẫn chẳng thấy chuyển biến. 
 
Ai cũng , bệnh của bà là bệnh trong lòng.
 
Lăng Phong hôm  tự tay g.i.ế.c Lăng Vũ Phi,  đó cũng trở nên ít lời, lầm lũi.
 
Việc   tuy  ai bắt bẻ , nhưng trong Lăng gia  trở nên  phần gượng gạo.
 
Phụ   thì vẫn như thường ngày, chỉ bận tâm chuyện  ăn, đối với cái c.h.ế.t của Lăng Vũ Phi   thêm một lời.
 
Mãi cho đến khi Phong Vô Cương chuẩn  khải  hồi kinh,  quyết định  cùng .
 
“Con  gì? Con  rời khỏi Bắc An thành? Đi kinh thành?” 
 
Phụ   kinh ngạc suýt  rơi chén .
 
“Dao Dao, con đừng dọa mẫu ,  ? Mẫu   thể mất con thêm  nào nữa.” 
 
Mẫu   tin, loạng choạng bước  khỏi phòng.
 
“Hôn sự còn  định, bây giờ  theo    thì còn  thể thống gì nữa!”
 
Lăng Phong lạnh lùng liếc Phong Vô Cương, giọng đầy châm chọc.
 
Phong Vô Cương định mở miệng, nhưng   nhẹ nhàng ấn tay lên cánh tay để trấn an. 
 
Ta mỉm   bọn họ:
 
“Ai    theo , tức là để gả cho ?”
 
“Thế còn là vì cái gì? Mới quen  mấy hôm,  rõ gốc gác,  phản đối.” 
 
Lăng Phong liếc , đầy bất mãn.
 
“Ta chỉ là   tiếp tục ở trong ngôi nhà  nữa thôi. Bao năm nay,  gắng gượng giữ chặt lấy cái gọi là gia đình, nâng niu từng chút tình  khó nhọc, nhưng cuối cùng  vẫn là kẻ  chọn bỏ,  hy sinh.”
 
“Dao Dao, là  của mẫu . Nếu sớm  Phi Phi là gian tế từ ổ thổ phỉ, thì những năm qua thế nào mẫu  cũng sẽ  để con chịu uất ức như thế.” 
 
Mẫu  kích động nắm lấy tay , nhưng  né tránh.
 
“Mẫu , chính mẫu  cũng , nếu   Vũ Phi là thổ phỉ, thì mẫu  vẫn sẽ coi nàng là ngọc quý  tay, còn  mãi mãi chỉ là kẻ   nàng.”
 
“Dù   cũng   vì  gả cho ai mà  kinh thành. Ta chỉ   thấy thế giới rộng lớn hơn.” 
 
Nói xong,  liền nắm tay Phong Vô Cương, thản nhiên bước  khỏi chính đường.
 
“Nếu các  thấy  cứ thế  theo   mà cảm thấy mất mặt, thì cứ  với thiên hạ rằng   c.h.ế.t .”
 
Vừa dứt lời,    Phong Vô Cương ôm ngang, phi  lên ngựa, phóng  vùn vụt.
 
Ngựa phi khỏi Bắc An thành, phía ,  quấn  chặt trong áo choàng, ghé sát tai  uy hiếp:
 
“Nàng ,   vì gả cho  mà rời ?”
 
Nói , câụ thúc ngựa chạy nhanh hơn, khiến  buộc  ôm chặt lấy  hơn nữa.
 
“Nói ,   nàng định khơi  bỏ, bạc tình  ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-xa-biet-chang-phai-tuyet/10.html.]
Ta trốn trong áo choàng, khẽ ngẩng lên, đặt một nụ hôn  n.g.ự.c .
 
Cảm nhận cơ thể ôm lấy  run lên, lồng n.g.ự.c phập phồng, hô hấp trở nên loạn nhịp.
 
“Là  trêu  .”
 
Phong Vô Cương ôm , xoay  xuống ngựa, chui  chiếc xe ngựa mềm phía .
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Cậu thuở nhỏ  hành hạ đến gầy yếu như mèo con,  ngờ lớn lên  cường tráng đến , khiến  chẳng còn chút sức phản kháng.
 
Đến khi   dày vò đến mức khó thở, nước mắt rơi , Phong Vô Cương mới chịu dừng tay.
 
“Khi nào hồi kinh,  sẽ tâu rõ với gia đình, đường đường chính chính cưới nàng  thê tử,  phu nhân của tướng quân .”
 
Ta  trong lòng , mỉm  đáp:
 
“Chuyện ,  cần vội. Ta thực sự  việc của   . Những năm qua giúp phụ  kinh doanh,  cũng tích góp  ít nhiều, hơn nữa,    với phụ  rằng vị giác của   khôi phục. Ta  bằng chính bản lĩnh của , gây dựng một mảnh trời nơi kinh thành.”
 
“Nói cho cùng, nàng vẫn  chịu gả cho .”
 
Phong Vô Cương hiếm khi hờn dỗi,  đầu sang một bên.
 
“Không   chịu, mà là   khi   thành chuyện  mong, sẽ gả. Hay là    chờ?”
 
Ta giả vờ tức giận, quả nhiên  lập tức đổi giọng:
 
“Bao năm nay  còn chờ , lẽ nào   chờ thêm vài năm? Dù  nàng ở  mắt , chạy   , chờ thì chờ thôi.”
 
Đang ,  binh sĩ đến báo, vén rèm thấy xa xa trong gió tuyết  hai   đó.
 
“Cho họ .” 
 
Phong Vô Cương  lệnh, hai bóng  từ từ bước đến gần.
 
“Tuyết Dao, đường xa núi cao, mong nàng tự trọng. Đây là những thứ nàng từng thích ở nhà,  đều mang đến cho nàng.”
 
Lâm Hoài Chính trao cho  một gói lớn,  Phong Vô Cương chặn ,  hiệu binh sĩ tiếp nhận.
 
“Dao Dao, mẫu  sợ  dọc đường lạnh, gửi đến y phục chăn bông. Phụ  sợ  chịu uất ức, nhờ  mang thêm ngân phiếu.”
 
Lăng Phong mắt hoe đỏ, từng thứ một đưa cho binh sĩ. 
 
“Ồ, còn chuyện gì nữa ? Chúng   lên đường .”
 
Ta buông rèm xuống, Phong Vô Cương phất tay, xe ngựa  lăn bánh.
 
Ta   đầu  hai  họ thêm một  nào nữa, chỉ thầm cảm thán: thứ tình sâu , đến cũng quá muộn màng.
 
Gió tuyết  dứt, nhưng bước chân chúng  vẫn  dừng.
 
Tương lai  lẽ chẳng  con đường bằng phẳng, nhưng ở bên   yêu, tất cả cũng chẳng còn gì đáng sợ.
 
Nửa đời  ở Bắc An thành, chỉ như một giấc mộng Nam Kha.
 
Chỉ dạy cho  một điều, tình yêu,   thứ cầu mà .
 
– Hoàn –