“Vũ Phi ?”
 
“Không .” 
 
Ta bực bội .
 
“Phụ  sợ nàng nghĩ quẩn, nếu xảy  chuyện,   gả sang Bắc Địch chính là  đó! Mau  !”
 
Ta vô thức chỉ hướng Lăng Vũ Phi  rời , bản  cũng theo  đuổi tới.
 
Xuyên qua hoa viên,  cửa , ở chỗ rẽ  bóng cây,  và Lăng Phong đồng loạt dừng bước.
 
Bởi trong bụi cây, Lăng Vũ Phi đang gắt gao ôm lấy eo một , kẻ    ai khác, mà chính là Lâm Hoài Chính.
 
“Hoài Chính ca ca, là  đưa  về, bây giờ phụ     gả  sang Bắc Địch, hu hu…”
 
Lăng Vũ Phi   lóc  than thở, Lâm Hoài Chính nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, miệng thì thầm an ủi điều gì đó.
 
“Ta mặc kệ,  chỉ thích ,   cùng  rời ,  đưa   ,   cũng .”
 
Cảnh tượng  mắt quá mức hoang đường,  và Lăng Phong đều biến sắc.
 
Ta  nụ  dịu dàng  mật  mặt Lâm Hoài Chính, trong lòng cuồn cuộn từng trận  nôn.
 
Sắc mặt Lăng Phong cũng chẳng khá hơn, ánh mắt  về phía Lâm Hoài Chính như bốc cháy.
 
“Thì  là Lâm Hoài Chính đưa nàng về,  lắm,  lắm, ha ha…”
 
Trong lòng  nhói đau, lập tức xoay   bỏ chạy, bước chân lỡ trượt phát  tiếng động,  kinh động hai  bên .
 
“Dao Dao, Lăng Tuyết Dao!” 
 
Đó là tiếng gọi của Lâm Hoài Chính.
 
    dừng ,  bỗng nhiên  sợ đối mặt  , nên một mạch chạy về nhà, đóng chặt cửa phòng.
 
“Dao Dao,   giải thích.”
 
“Huynh  , nhà   hoan nghênh .”
 
Lăng Phong chắn  cửa, lạnh giọng :
 
“Lâm Hoài Chính, đây là cái gọi là hiểu lầm của ngươi ? Đùa bỡn tình cảm của   , ngươi còn xứng là chính nhân quân tử,   mấy chữ thánh hiền ư?”
 
Tiếng ồn ào ngoài cửa dần dần tan, mà lòng   chìm xuống nặng nề.
 
Ta quả thật  chút cảm tình với Lâm Hoài Chính, đó là bởi bất luận   ầm ĩ thế nào, tỏ  sắc bén, cay nghiệt  ,   đều dịu dàng   , xoa đầu   rằng       như thế.
 
Thế nhưng    từng  thẳng rằng   vui thích . 
 
Những khoảnh khắc mập mờ,  rõ ràng ,   thể đều do  tự  đa tình.
 
Lăng Vũ Phi là   tự tay đưa về, tại   là  ?
 
Cảnh tượng ban nãy  ngừng tua  trong đầu , khiến  càng lúc càng thấy bản  giống một trò hề.
 
Cho nên ba ngày , khi Lâm gia nhờ  đến cầu ,   mặt phụ mẫu trực tiếp  một câu:
 
“Không gả!”
 
7
 
Lăng – Lâm vốn là chỗ thâm giao, hôn sự  vốn dĩ là chuyện  định sẵn, bà mối nào ngờ  xảy  biến cố như , ngẩn  lúng túng  tại chỗ.
 
“Ôi chao, nhị tiểu thư tính tình như , lão gia ngài xem chuyện …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tu-xa-biet-chang-phai-tuyet/4.html.]
 
“Xằng bậy! Hôn nhân đại sự nào cho con tự quyết, phụ mẫu chi mệnh, mai mối chi ngôn, hơn nữa Hoài Chính  chỗ nào  ? Lại chẳng xứng với con ?” 
 
Phụ    vui .
 
“  Dao Dao, mẫu  cứ tưởng con vốn thích Hoài Chính,  đột nhiên …”
 
“Ai  con thích ,  thích chính là  thích. Không gả chính là  gả!”
 
“Chát!”
 
Phụ   ném vỡ chén , nước văng tung tóe khắp nơi.
 
“Một đứa   một đứa khiến  chẳng yên! Chuyện   đến lượt các ngươi , cứ thế mà định. Ba ngày , nhà họ Lâm tới nạp sính lễ.”
 
Nói xong liền phất tay áo bỏ ,  cho  cơ hội phản bác.
 
Tâm tình  bực bội, đổi một bộ y phục nha , len lén  phủ giải sầu.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Kinh nghiệm từng lưu lạc giang hồ khiến  thường cảm thấy những ngày   quy củ trói buộc mới là tự tại thật sự.
 
Ta mang theo một vò rượu, tùy tiện thuê một chiếc thuyền nhỏ. 
 
Ngửa    thuyền, ngước  trời  và bóng trăng trôi nổi, như thể  đang du hành giữa vũ trụ.
 
Thuyền  nửa vòng thành,  thuyền khẽ lắc, tốc độ chậm .
 
“Thuyền phu, nhanh chút .”
 
Ta   thuyền,  ngẩng đầu mà gọi.
 
Thuyền phu  đáp, chỉ chèo nhanh hơn.
 
“Thuyền phu, ông  con sông  chảy về ? Nếu cứ xuôi dòng mãi thì sẽ đến chốn nào?”
 
“Dòng sông  vòng quanh thành, xuôi về phía tây. Cô nương   ?”
 
Giọng  quen thuộc  khiến  chấn động, bật dậy thì thấy thuyền phu chẳng   biến  ,  ở mũi thuyền là Lâm Hoài Chính  mấy ngày  gặp.
 
“Sao   ở đây?”
 
“Bởi vì   tìm ,    cho   cửa.”
 
“Huynh tìm   gì?”
 
Ta tức giận đảo mắt, Lâm Hoài Chính quỳ một gối, ghé  tai  hỏi:
 
“Tại   từ chối chuyện cầu hôn của nhà ?”
 
Ta lùi nửa bước, nghiêng  tựa  mạn thuyền, hờ hững :
 
“Ta vì   đồng ý?”
 
Lâm Hoài Chính tiến thêm một bước, ép   khoang thuyền, ánh mắt nóng rực:
 
“Có   hiểu lầm gì ? Tại   hỏi ? Ta  thể giải thích.”
 
“Ta  thích giải thích, cũng  thích hiểu lầm. Bao năm nay nhà    quá nhiều hiểu lầm, ca ca, phụ mẫu,  cũng từng giải thích  nhiều, cuối cùng đều bắt   cảm thông, nhẫn nhịn, bao dung.”
 
“Ta  ! Ta và Lăng Vũ Phi chẳng  gì cả, thật đó! Hôm  là nàng  bất ngờ ôm lấy   tỏ tình, từ nhỏ cùng lớn lên, thấy nàng  thương tâm như   mới  lập tức đẩy .”
 
Lâm Hoài Chính kiên định thề thốt,    lạnh:
 
“Là  đưa nàng về, tại ?”