26
Sau khi  rời , cha và  kế lấy bạc  ăn tiêu hoang phí. Ban đầu đương nhiên sống sung sướng, nhưng bạc chẳng mấy chốc tiêu hết.
Những khách quen của bà nội   hành vi của cha , cũng  mua thêu phẩm nhà  nữa.
Cha và  kế thấy bà nội già yếu vô dụng, mỗi ngày chỉ cho một bát cháo loãng, trông mong bà c.h.ế.t   lấy một tấm chiếu rách quấn , ném bỏ cho xong chuyện.
Tô Huệ Minh xuất hiện,   là đứa ăn mày từng  bà nội cứu giúp. Chàng dùng mười lượng bạc, mua cho ân nhân một con đường sống.
“Cha  đồng ý dễ  ?”
Tô Huệ Minh gãi đầu  . Không  chính là câu trả lời. Mẹ ruột  yêu cũng  bằng mười lượng bạc vụn.
Ta  lạnh, nước mắt giàn giụa.
Đây là cái thế đạo gì chứ? Nếu   Đại tỷ  cứu  khi  định nhảy sông,   sớm trở thành một vong hồn  dòng sông Hoài
Nếu    dốc hết tâm huyết đưa bà nội về, thì bà  sớm thành một cái xác khô bên bìa núi hoang.
Cha ruột bán con! Con ruột bán ! Lòng  thật khó dò, khiến   lạnh toát cả chân.
Có lẽ bộ dạng đau đớn của   Tô Huệ Minh hoảng hốt,  vội vàng lấy  một chiếc túi gấm đưa cho :
“Là  tìm thấy  gối của bà nội, nghĩ  thể hữu dụng với .”
Ta  chằm chằm  chiếc túi,  thốt nên lời, chỉ  nức nở. Đó là món quà sinh nhật tám tuổi của ,   và bà nội  thức suốt mười mấy đêm để .
Ta còn nhớ nụ  từ ái dịu dàng của bà nội. Nhớ  giấu túi gấm  lưng, cố ý trêu  là   quà,  khoé miệng hiện rõ lúm đồng tiền.
Nhớ hai  luôn dồn hết món ngon  đáy bát của  với tình yêu tha thiết. Nhớ khi   thằng con béo nhà địa chủ bắt nạt, họ    bênh vực  chút do dự…
Nó   chỉ là một chiếc túi gấm nhỏ bé. Nó là bằng chứng cho  bộ tình yêu thương mà  từng nhận  trong đời.
“Tổ tông ơi,     nữa ! Ây da ây da, đừng  mà đừng …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tua-goi-ben-song/chuong-13.html.]
Tô Huệ Minh luống cuống tay chân, như dỗ trẻ con, chạy  nhà mang  hai miếng kẹo hạnh nhân cho . Ta   liền bật  lớn hơn:
“Mẹ  thích ăn kẹo hạnh nhân nhất…”
Ta  đến nỗi  còn hình dáng gì nữa.
 
27
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Làn gió tà của nạn giặc Oa rốt cuộc cũng  thổi tới thành Nam Lăng. Những lời đồn đãi dần dần  chứng thực.
Sắp đến cuối năm, quan phủ ban xuống mệnh lệnh:
Toàn diện thu thuế, thu lương, thu vải, bắt lính. Nói là tiền tuyến vùng ven biển chiến sự đang giằng co, cần chuẩn  phòng họa về .
Bề ngoài thành Nam Lăng vẫn như ngày thường, nhưng lòng   rối loạn.
Đại tỷ dò hỏi tin tức từ những   đường thủy. Nhị Tỷ   thể tiếp xúc với quan  quyền quý, hễ   động tĩnh gì liền lập tức đến báo cho bọn .
Còn  thì thu hẹp phạm vi khách hàng, trừ phi là   quen, tuyệt đối  nhận đơn.
Dù , tai họa vẫn ập đến. Quan phủ đột ngột gây áp lực, ép   cung cấp hàng cho thủy binh vùng ven biển với giá chỉ bằng một nửa thường ngày.
Bằng , thì sẽ ép  bán rẻ xưởng thêu. Không để   sống nổi nữa !
Ta dò hỏi một vòng, phát hiện  chỉ riêng xưởng nhỏ của  gặp nạn. Các xưởng thêu lớn trong thành cũng  lượt  ép buộc.
Ta  hiểu nổi. Vùng duyên hải đại loạn, quan phủ chẳng lo luyện binh tác chiến, tại   nhắm  thương nhân ở thành Nam Lăng mà hút máu? Chẳng  sẽ khiến nội loạn càng thêm trầm trọng ?
Một câu  của nữ phu tử   giải thích nghi hoặc trong lòng :
“Có   nhân lúc loạn lạc phát tài từ tai họa quốc gia.”
Thế là,  thứ đều sáng tỏ. Nạn giặc Oa  trừ, vị quyền quý trong triều  chỉ lo tu tiên hỏi đạo,  còn một đồng bạc.
Liền ép các cấp quan phủ nghĩ cách xoay tiền kháng giặc. Mấy vị đại nhân dĩ nhiên  chịu móc tiền túi .
Vậy thì tiền từ  ? Tất nhiên là từ dân mà đến, vơ vét của dân.
Ta  cam lòng. Xưởng thêu là tâm huyết suốt hai năm của những  phụ nữ ở hẻm Goá Phụ. Ta thì cùng lắm bắt đầu  từ đầu, vẫn  thể kiếm đường sống.  còn các nàng , một khi mất kế sinh nhai,    đây?