"Hàm Trinh,     là thiệt thòi cho nàng, nhưng đây  là cách duy nhất , mẫu  ..."
 
Cố Cảnh Tứ  giải thích,  chợt bật : "Ta hiểu mà."
 
Cơn uất nghẹn trong lòng   nuốt xuống, khi ngước mắt lên, trong mắt  ngấn lệ.
 
"Thế tử  phận cao quý, vốn   là hạng  dơ bẩn như   thể sánh , đừng  là  , dù là  thông phòng,,  nha ,  cũng đều cam tâm tình nguyện, chỉ là..."
 
"Chỉ là gì?"
 
Ta chậm rãi lấy khăn tay chấm nhẹ nước mắt,  khẽ : "Chỉ là  vẫn còn một tâm nguyện  thực hiện, nếu thế tử  thể giúp  đạt  ước nguyện..."
 
"Đương nhiên  thể."
 
Cố Cảnh Tứ nắm c.h.ặ.t t.a.y , lời lẽ chân thành. Ngọc Nương thở dài, khép cửa     ngoài.
 
Đêm đó, thanh quan nhân trở thành hồng quan nhân. Cố Cảnh Tứ đè  xuống giường, hết   đến  khác. Từ một  ấm non nớt đến một kẻ lão luyện trong chuyện chăn gối,  chỉ mất một đêm.
 
Sáng sớm hôm ,  chỉnh  vạt áo,  nếm  mùi vị ngọt ngào. Trước khi rời  còn nắm tay , tình cảm tha thiết: "Hàm Trinh, nàng yên tâm, chuyện nàng dặn dò  nhất định sẽ  ."
 
Cánh cửa phòng khép , căn phòng  chỉ còn  . Ngoài hành lang, mấy nha   ngang qua, khẽ xì xào: "Bán  ?"
 
"Bán ."
 
"Chậc chậc, còn là hoa khôi đang nổi như cồn đấy,  mà dễ dàng bán  như thế..."
 
Ta trở , hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống thấm  tấm chăn gấm. Móng tay bấm sâu  lòng bàn tay, để  những vệt đỏ.
 
Từ  khi Cố Cảnh Tứ rời ,   còn đến Ỷ Xuân Lâu nữa.
 
Cô nương  mới đến trong lầu tên Phán Tuyết chế nhạo : "Có kẻ   tự lượng sức ,  chơi trò mèo vờn chuột, giờ thì chơi quá tay , đến một danh phận  cũng chẳng , thật đáng ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tuc-chau-nam-ay/22.html.]
Ta im lặng, khẽ   bước đến  mặt cô , giơ tay tát mạnh một cái: "Với cái nhan sắc như cô, dù   chơi, cũng chẳng ai thèm chơi cùng  nhỉ?"
 
Phán Tuyết tức giận  đánh trả, nhưng  Ngọc Nương ngăn .
 
Nàng  oán trách Ngọc Nương thiên vị. Ngọc Nương liếc xéo một cái: "Nếu cô  thể khiến Ỷ Xuân Lâu mỗi ngày kiếm  cả đống vàng như Hàm Trinh, bà đây  thiên vị đến mức nhét cả tim  hậu môn cô cũng !"
 
Phán Tuyết ấp úng hai tiếng,  dám  gì nữa.
 
Ngọc Nương đẩy  trở về phòng, cũng trách móc: "Lúc  nếu ngoan ngoãn gả  Vĩnh Bình Hầu phủ, thì    chuyện nhơ nhuốc  ! Bây giờ thì  ,  thì  chuộc, nhưng  phận tiện tịch vẫn còn,   nếu cô rời khỏi Ỷ Xuân Lâu, thì sống bằng cách nào?"
 
Phàm là những cô nương  bước chân  chốn thanh lâu, đều mang  phận tiện tịch.
 
Cho nên dù  chuộc   khỏi lầu, cũng  xóa bỏ cái  phận tiện tịch đó, bằng  dù  giặt áo bán rau kiếm sống, cũng chẳng tìm  đường .
 
Ngọc Nương dùng ngón tay sơn móng đỏ tươi chọc  , giận dữ : "Ta thấy cô   phận của Uyển Nương,  cứ mắc  cái thói của Thải Dung!"
 
Thực  bà   sai ,   hề cố tình  cao    lẽ. Mà là  cảm thấy,  lẽ  bán  thì cũng chẳng khác  là mấy. Chẳng qua chỉ là từ một cái lồng sắt, nhảy sang một cái lồng vàng khác mà thôi.
 
Giống như khi    Ỷ Xuân Lâu, từ hậu viện chuyển sang phòng của Uyển Nương . Tuy đổi chỗ, nhưng về bản chất,  vẫn ở trong cái lầu .
 
Ta   trở thành thứ đồ chơi của nhiều .  điều đó cũng   nghĩa là  bằng lòng trở thành món đồ chơi riêng của Cố Cảnh Tứ.
 
Những lời  quá nhiều, giải thích thì quá mệt mỏi,  chẳng buồn . Chỉ đuổi Ngọc Nương ,  ngẩn ngơ  lên đỉnh chiếc màn thêu.
 
Trong nháy mắt, nửa tháng trôi qua. Khi Phán Tuyết ghi thêm nét bút đầu tiên  sổ sách, tin tức từ Thịnh Thiên phủ truyền đến.
 
Vị phủ doãn vốn nổi tiếng thanh cao ngạo mạn, luôn   bằng nửa con mắt   bãi quan.
 
Tội danh là——
 
Tham ô.
 
Nghe   của Đình Úy phủ khám xét nhà cửa mất đến ba ngày trời. Đừng  đến vàng bạc châu báu thông thường, ngọc trai to bằng nắm tay nhà   cũng giấu cả một rương lớn.