Hai năm    mặt ở nhà, Yến phủ  mở rộng cửa lớn, càng thêm oai phong lẫm liệt.
 
Người gác cổng  thấy ,  thể tin  mà dụi dụi mắt, "Nhị tiểu thư?"
 
"Là ."
 
"Không thể nào! Ban ngày ban mặt mà còn thấy ma ư? Nhị tiểu thư… Người    c.h.ế.t  ?"
 
"Chết  ư?"
 
" , lão gia phu nhân  mà."
 
Ta sững sờ, "Cha và  ư?"
 
"Nhị tiểu thư  khi  bắt để giữ gìn thanh bạch,  tự nguyện đ.â.m  lưỡi đao của bọn cướp… Triều đình còn ban bia trinh tiết cho  nữa chứ!"
 
"Nực ." Ta siết c.h.ặ.t t.a.y đang ôm Hồi Nhi, "Bị bắt  chỉ  một  ,   chỉ    đ.â.m  đao?"
 
"Chỉ   Nhị tiểu thư  bắt thôi mà!" Người gác cổng   hồ đồ.
 
Ta  hiểu, hóa    là quên , mà là  định bụng để  gánh vác cái ô danh .
 
Không,   ô danh.
 
Mà là danh tiếng trinh tiết liệt nữ. Chỉ  như , mới  thể che đậy chuyện Đại tỷ và Tam  cũng  bắt.
 
Yến gia   một cô con gái tiết liệt như , những cô con gái khác thì sẽ kém cỏi đến  chứ? Vẫn  thể định hôn sự   cho Đại tỷ và Tam , gả  nhà .
 
Dù  một  sống sờ sờ lớn như ,   thể  là  quên chứ?
 
Ta   nước mắt, thà rằng quên  còn hơn.
 
Tay  càng siết càng chặt, Hồi Nhi khó chịu mà  òa lên.
 
Quản gia  thấy  gác cổng và   đường lải nhải  ngừng,   thấy tiếng trẻ con , hung hăng xông  định hỏi tội, nhưng khi  thấy  thì nghẹn lời, "Nhị tiểu thư?"
 
Dù  cũng là  già kinh nghiệm phong phú, ông  quanh   ai, vội vàng đưa   Yến phủ.
 
Ông  Hồi Nhi trong lòng ,    thôi, "Ai…   tìm lão gia phu nhân."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tue-nuong/chuong-3.html.]
Bóng lưng quản gia  thể  là hoảng loạn, còn   hoa sảnh bày trí càng thêm sang trọng, vuốt  mái tóc lòa xòa  thể gói gọn trong tấm vải rách.
5
 
Mẹ  là một  phụ nữ thanh cao, nếu  bà cũng sẽ  thiên vị Đại tỷ tài hoa hơn .
 
Ánh mắt bà lướt qua bộ y phục thô vải bạc màu của ,  dừng   tấm khăn quấn của Hồi Nhi.
 
Trải qua bao đường hoảng loạn, chỗ rách  tấm khăn nhỏ lộ  lớp bông vải xám xịt.
 
Ánh mắt bà  hề  chút thương xót nào, "Bị vấy bẩn  thể   còn mặt mũi  về đây? Gia đình chúng  còn  thể thống gì nữa? Đồ vô lương tâm."
 
Cha  ngăn bà , "Con gái  về, nàng  gì hồ đồ thế?"
 
Nói xong, ông khó xử  , "Tuệ Nương, con đừng trách mẫu  con, bà  chỉ là quá lo lắng… Chắc con cũng   , chúng  tưởng con thà c.h.ế.t  chịu khuất phục, thậm chí còn nhận  phần thưởng của triều đình. Giờ con  mang một nghiệt chủng trở về, đây chính là tội khi quân đấy!"
 
"Cha cũng    bạc tình, nhưng bao nhiêu miệng ăn   Yến gia, chẳng lẽ đều  vì con mà mất mạng ư?"
 
"Huống hồ Tam  con  nhập cung  phi tần, chuyện của con nếu để đối thủ của nàng   , sẽ hại c.h.ế.t nàng  đấy!"
 
"Vậy thì ?" Ta hỏi.
 
"Con còn mặt mũi mà hỏi ư?" Mẹ  phẫn nộ tột cùng, bà chửi rủa, "Con đáng lẽ nên tìm một nơi  ai  mà thắt cổ tự vẫn, chứ   tìm về đây để chúng   cùng con đầu rơi xuống đất!"
 
Hồi Nhi  òa lên,  ôm chặt nàng, "Thật nực , kẻ lừa dối là các , kẻ chịu khổ là , giờ  thành  của  ư?"
 
"Chát" một tiếng, bà tát  một cái, "Sao tên thổ phỉ đó  g.i.ế.c c.h.ế.t con luôn  cho ?"
 
Hả? Ta khó tin  họ, "Ta vốn nghĩ các  chẳng qua chỉ  thiên vị chút thôi, dù  tình  huyết thống ở đây, chung quy… chung quy ít nhiều gì cũng  chút thương xót… Hóa ,  mong cho  c.h.ế.t  ư?"
 
"Tuệ Nương!" Cha  vén vạt áo quỳ xuống  mặt , "Cứ cho là cha cầu xin con, chẳng lẽ con thật sự  mang chúng  cùng  c.h.ế.t ?"
 
Mẹ  một bên kéo cha  dậy, một bên chửi mắng, "Đồ tiện nhân! Đồ tiện nhân! Ta  tạo nghiệp gì mà sinh  con nghiệt chủng đòi nợ !"
Kẻ tung  hứng,   thành kẻ ác, vốn dĩ mạng   đáng giá.
 
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta cũng  thanh thoát rời , nhưng tiền bạc   tiêu hết, Hồi Nhi  còn nhỏ,  thể thiếu  chăm sóc,    nơi nào khác để .
 
"Con  thể   nhị tiểu thư của Yến gia các , nhưng con   nơi nào khác để ."
 
Mẹ  tức giận đến cực điểm, "Con lẽ nào  ở  ư?"
 
"Cho  tiền cũng . Một ngàn lượng,  một phân cũng  đòi thêm, các  một phân cũng   thiếu."