Cuộc sống  khi thành hôn  yên bình, yên bình đến mức giống như ao tù nước đọng,   chút gợn sóng nào.
Thẩm Thanh Trúc vẫn âm thầm phát triển thế lực của , chỉ đợi ba năm  thời cơ chín muồi, sẽ phủ nhận vương quyền thiên mệnh .
Cũng vì  nên  mới  ép  duy trì danh tiếng phu thê với ,   Thánh thượng ban hôn với , trong ba năm.
 ngoài mặt,  chỉ là một Tuyên Vương thế tử nhàn hạ tự tại, quanh năm đóng cửa   khỏi nhà.
Mà phụ  của Thẩm Thanh Thức, Tuyên Vương chỉ  quan tâm thê tử của , Tuyên Vương phi.
Thân thể Tuyên Vương phi  , Tuyên Vương lập tức đưa nàng  ngao du bốn biển, tiện thể cầu thầy.
Bởi  Tuyên Vương phủ to như thế, nhưng chủ tử cũng chỉ  một  Thẩm Thanh Thức.
Tất nhiên  cũng  nhàn rỗi theo.
Thẩm Thanh Thức đối xử với  khá , đãi ngộ mà thế tử phi nên  thì  đều , bản   cũng ôn tồn lễ độ, nhưng cẩn thận quan sát là  thể cảm nhận ,  vẻ ôn tồn đó là sự lạnh lùng xa cách mà  đang che giấu.
Hắn  bao giờ để  gần hơn nửa bước, cũng  thèm để ý .
Hôm đó,  và một đồng minh đang chơi cờ trong thư phòng, đối phương nhắc đến , trêu chọc: “Cô nương Khương gia  xinh  như thế, trông dáng  cũng  tệ, ngươi thật sự  động lòng chút nào ?”
Thẩm Thanh Thức còn   gì,  nọ  chậc chậc hai tiếng: “Vậy chi bằng nhường cho  , dù  các ngươi sắp hòa ly* , đến lúc đó chắc Thẩm   ngại   tay  nhỉ?”
*Ly hôn
“Ngươi thích thì cứ lấy , chỉ cần nàng  đồng ý.” Thẩm Thanh Thức lạnh nhạt .
Giọng điệu hờ hững, lạnh nhạt,  thèm để ý chút nào, giống như là đồ chơi nhỏ  thể tùy ý vứt bỏ.
Bỗng nhiên,   khẽ  một tiếng: “Nếu   thì cứ cướp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tue-tue-khanh-khanh/chuong-2.html.]
Đối phương vui vẻ, hỏi tiếp: “Nếu  cướp  thì ?”
“Không cướp , thì phá.”
“...May mà  Thẩm  thích   .”
May là cũng   .
Ta  khẽ  nhẹ rời khỏi  cửa thư phòng, thầm cảm thán.
Ngươi vất vả , nữ chính ạ.
Trong nguyên tác, ban đầu nữ chính Lạc Vô Ưu  chịu nổi tình yêu bệnh hoạn của Thẩm Thanh Thức, ba lượt bảy lượt  chạy trốn.
Nàng trốn một , Thẩm Thanh Thức bắt một .
Lần cuối cùng, khi Thẩm Thanh Thức thật sự  đồng quy vô tận cùng Lạc Vô Ưu, quan tài cũng  chuẩn  xong, Lạc Vô Ưu  đến mức cổ họng suýt chút nữa câm mới khiến  bỏ  suy nghĩ .
Từ đó về , Lạc Vô Ưu  còn ý định rời  nữa.
Nhớ tới những miêu tả ,  rùng  một cái.
Tránh xa yandere! Tránh xa yandere! Tránh xa yandere!
Chỉ cần sống qua ba năm,  sẽ an .
 cuộc sống vẫn luôn là quy luật: Sợ cái gì thì cái đó tới.
Ta vẫn cứ gặp  cảnh tượng Thẩm Thanh Thức g.i.ế.c .
Thu Vũ Miên Miên