TỪNG LÀ THÁNH NỮ TRÀ XANH MÀ LẠI RƠI VÀO TÌNH CẢNH NÀY Ư?????? - Chương 40: Không chỉnh chết nàng ta, chuyện này còn chưa xong đâu

Cập nhật lúc: 2024-11-11 12:57:00
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Đế là chú trọng thanh danh, tất nhiên ông sẽ để chuyện Đại Lâm khinh thường ngược đãi con tin của Tống quốc truyền ngoài. Ngược , ông khiến tất cả đều , con tin của Tống quốc sống vô cùng thoải mái ở trong hoàng cung của Đại Lâm, đãi ngộ của và các hoàng tử của Đại Lâm là giống gì khác biệt.

Cho nến ông ban thưởng cho đến thái học viện sách, ban thưởng cho đến bãi săn tập võ, bình thường quốc yến gì lớn, cũng đều sẽ mời tham dự, để khắp thiên hạ đều tán dương Đại Lâm đối với một tên con tin cũng thể tiếp đón hòa nhã.

Bề ngoài tất nhiên là , nhưng chỉ trong cuộc mới lớp vỏ ẩn chứa dã tâm lớn đến thế nào.

Tống Kinh Lan tuổi nhỏ cung, đàn sói vây quanh, sớm luyện thành thói quen giấu tài giả vờ kém cỏi. Bất luận là ở thái học viện ở bãi săn, đều một nổi bật.

Hôm nay Lâm Tế Văn Lâm Phi Lộc châm biếm ở thái học viện, tất nhiên tội sẽ đổ lên đầu của , lúc ở bãi săn luyện võ, Lâm Tế Văn chỉ điểm tên lên đài đọ sức với .

Đây cũng là hoạt động luyện tập thường xuyên, tất nhiên Tống Kinh Lan cách nào cự tuyệt, mặt càng thể bộc lộ công phu mà học khi theo Kỷ Lương, chỉ thể phòng thủ. Lâm Tế Văn bình thường khỏe, hôm nay rõ ràng cho một bài học, nên chiêu nào cũng đều là chiêu hiểm.

Cuối cùng nếu Hề Hành Cương phi lên đài ngăn cản, chỉ sợ hôm nay sẽ còn lành lặn.

Cũng may yếu đuối như vẻ ngoài, thương quá nghiêm trọng, ho m.á.u cũng chỉ là khạc m.á.u tụ trong phổi. Thiên Đông như gặp một cú sốc lớn, liên lụy tiểu cô nương cũng lo lắng.

Lúc tiểu cô nương tức giận, khuôn mặt nhỏ mềm mại phồng lên, giống như đang cắn răng, đôi mắt luôn linh động giống như cất giấu lưỡi dao, hung dữ trẻ con, mang đến một loại đáng yêu khác thường.

Cô bé hề giống tất cả trong cung .

Dưới sự ngây thơ đó là tâm cơ hề che đậy, trong vẻ ngoan ngoãn cũng cả ngang bướng.

Những điều mâu thuẫn phức tạp ở kết hợp vô cùng mỹ, cuối cùng tạo một tiểu cô nương độc nhất vô nhị.

Tống Kinh Lan lấy khăn bọc bánh ở trong tay áo , khi mở , bên trong hai cái bánh đào xốp giòn nát, nhưng thơm. Cậu hỏi: "Đây là cái gì?"

Lâm Phi Lộc vẫn biểu cảm gì, khuôn mặt nhỏ xị xuống: "Bánh ngọt hoa đào xốp giòn, là loại bánh mới, lấy cho điện hạ nếm thử."

Tống Kinh Lan tỏ vẻ hiểu gật đầu, cầm lấy một cái ăn, khi ăn xong, ngón tay trỏ chùi vụn bánh khóe miệng, mỉm : "Ăn ngon."

Mặc kệ như thế nào, vẫn luôn như .

Lâm Phi Lộc tức giận trong lòng, bỗng nhiên cô cảm thấy trong nụ phiền muộn và bất đắc dĩ.

Có thể ư? Đây chính là cách để sống ở chỗ .

Mặc dù cô thật sự vui vẻ, lẽ thích , nhưng sinh ở thời đại , ai cũng bất lực. Không cô cũng đang cố gắng đánh phó bản ?

Lâm Phi Lộc ăn xong nốt cái bánh đào xốp giòn còn , đột nhiên mở miệng hỏi: "Điện hạ, xếp thứ bảy ở Tống quốc ? Huynh sáu ca ca ?"

Tống Kinh Lan đang định lấy chén , ngón tay lướt chén , ma sát một chút: " , phụ hoàng của nhiều phi tần, còn tám ."

"Vậy tại ?" Lâm Phi Lộc hỏi: "Bởi vì giống như , mẫu phi sủng ái ?"

Sau khi đến nơi từng nào hỏi câu , tại là ngươi?

Tất cả đều ngầm thừa nhận, là đứa con bỏ rơi.

Trên khuôn mặt xinh của thiếu niên chợt nở nụ kỳ quái: "Không, mẫu của là phi vị, nhà ngoại thế lực khổng lồ, từng hai vị hoàng hậu đều là từ nhà ngoại của ."

Lâm Phi Lộc chút tin lắm: "Vậy ..."

Cậu cụp mắt ly một chút gợn nổi mặt nước, khóe môi hạ xuống: "Là , bởi vì bốc thăm tên của ."

Cậu điềm nhiên như chuyện gì, "Mỹ nhân bên cạnh phụ hoàng đề nghị, dùng phương thức bốc thăm chọn hoàng tử đến Đại Lâm, lẽ là do may, bốc trúng."

Trên mặt Lâm Phi Lộc lộ vẻ giống như chuyện hoang đường.

Mặc dù cô sớm hoàng đế Tống quốc là một tên hoang dâm vô đạo, nhưng cô ngờ thể hoang đường đến mức như .

Cô nhớ khi nãy ở cung Cẩm Vân Hề quý phi từng giao chiến với Tống quốc, binh sĩ dũng mãnh thiện chiến, tướng lĩnh tinh thông bài binh bố trận, tổ tiên Đại Lâm từng bại trận ở sông Hoài khi giao chiến với Tống quốc, ba ngàn kỵ binh của Ung quốc cũng đánh bại ở đây.

Một quốc gia huy hoàng như bây giờ giao tay một tên hôn quân ngu ngốc như , nếu cứ thế ngày vong quốc cũng sẽ còn xa.

Lâm Phi Lộc cảm thấy tiểu xinh thật sự chút thảm.

mà bây giờ gì an ủi cũng là vô dụng, dù cũng đến đây . Cô thể tiếp tục nhắc về cái đề tài , cô vết thương mặt , hỏi: "Thái y đến xem vết thương cho điện hạ là ai?"

Tống Kinh Lan một cái tên, Lâm Phi Lộc từng thấy cái tên , kim sang dược trong phòng một chút, quanh miệng bình mốc hết cả lên, là thuốc hết hạn bao lâu .

Xem thái độ qua loa của thái y viện cũng giống với lúc đối xử với .

Cô cố gắng đánh phó bản lâu như , tất nhiên là chút thu hoạch, bây giờ chuyện sức nặng hơn nhiều, giả bộ đáng thương ở giai đoạn là kỹ năng duy nhất thể áp dụng, cũng nên tùy lúc cường ngạch một chút.

Sau khi cô dặn dò tiểu xinh vài câu nhớ dưỡng thương, cô rời Thúy Trúc cư thẳng đến thái y viện.

Thái y viện cũng là nơi thể tách biệt của các phi tần chốn hậu cung, các cung của những phi tần khác đều thái y tín nhiệm riêng, hỗ trợ qua , Lâm Phi Lộc tạm thời kiểu giao tiếp , bình thường xem bệnh cho cô đều là Nhàn phi chuyển lời nhắn nhủ Trần thái y.

Nơi yên tĩnh hơn những cung khác nhiều, mỗi quản lý một khu vực riêng của , các thái y truyền triệu thì ở trong phòng nhỏ của nghiên cứu sách thuốc.

thẳng trong sân mới thể thấy , nhanh chóng hành lễ : "Ngũ công chúa đến đây? Công chúa cần truyền thái y ?"

Lâm Phi Lộc gật đầu, giọng trẻ con của cô vang lên: "Ta tìm thái y am hiểu việc trị thương nhất."

Quan viên liền hỏi: "Công chúa thương ở ?"

Không ngờ tiểu nữ hài tức giận : "Chẳng lẽ thương thì thể tìm thái y ?"

Tiểu nữ hài đáng yêu tức giận cũng đáng yêu, quan viên : "Tất nhiên là thể, công chúa chờ một lát, hạ quan sẽ truyền triệu cho công chúa."

Cố Diệp Phi

Quan viên dứt lời liền trong, nhanh trở còn dẫn theo một thái y trẻ tuổi đeo hòm thuốc tới, Lâm Phi Lộc , cảm thấy quen quen. Cô nghĩ một lúc, đây thái y chữa phong hàn cho ?

Thảo nào khi đó Nhàn phi, Đại hoàng tử, trưởng công chúa liên tục phái thái y đến xem bệnh cho cô, hóa thái y viện thật sự qua loa, mà phái một am hiểu trị thương đến trị phong hàn cho cô.

Thái y trẻ tuổi hành lễ với cô: "Bái kiến Ngũ công chúa, là Lam quý nhân thương ?"

Lâm Phi Lộc vẻ lớn: "Ngươi theo ."

Dứt lời cô về phía .

Thái y trẻ tuổi lưng cô, lúc đến giao lộ, tiểu nữ hài đột nhiên đầu hỏi thái y trẻ tuổi: "Đại ca ca, tên gì ?"

Thái y trẻ tuổi kinh sợ: "Hạ quan là Mạnh Phù Tật, dám nhận xưng hô của công chúa."

Lâm Phi Lộc một tiếng, gió thổi tóc mái cắt ngang trán của cô, để lộ con ngươi sáng lấp lánh, "Đại ca ca tên của thật độc đáo, chăm sóc thương, trị bệnh dữ, nhất định là một đại phu giỏi!"

Mạnh Phù Tật : "Công chúa quá khen , hạ quan dám nhận."

Hắn ngước mắt một chút, phát hiện con đường hình như về cung Minh Nguyệt, đang định mở miệng hỏi, thấy tiểu nữ hài : "Đại ca ca, trong sách thuốc một đoạn văn."

Mạnh Phù Tật theo bản năng hỏi : "Trong đó gì?"

Hắn thấy tiểu cô nương : "Phàm là thầy thuốc, bất luận đến nơi nào, gặp nam nữ, quý nhân nô tỳ, chỉ một mục đích duy nhất là vì hạnh phúc của bệnh nhân. Cũng tự kiểm điểm bản , hại vì đủ loại sa đọa, càng vì chuyện dâm dục. Phàm Dư chứng kiến tất cả, bất kể là liên quan đến nghề nghiệp , Dư cho là nên tiết lộ, sẵn sàng giữ chặt miệng. Nếu Dư tuân thủ lời thề, nguyện thần cao thể khiến cho cuộc sống và y thuật của vô trở nên vinh quang, nếu như vi phạm lời thề, nguyện c.h.ế.t cùng ma cùng quỷ."

Mạnh Phù Tật những lời , lập tức chấn động.

Mạnh gia của mấy đời đều nghề y, đến đời của may mắn thái y viện. Mạnh cha thường treo tấm lòng thầy thuốc như tấm lòng của cha bên miệng, thật ông tán thành cung.

Mạnh cha bên cạnh quân vương thiếu đại phu y thuật cao siêu, ngược là thiên hạ chúng sinh thường nhiều bệnh tật, cần bọn họ hơn, cho nên ông mới đặt tên là Phù Tật.

trẻ tuổi luôn hy vọng bản thể cái gì đó to lớn, khi tiến cung dường như phụ thất vọng về , quan hệ cha con cũng cận như lúc .

Mạnh Phù Tật tuổi còn trẻ, tất nhiên sẽ kém hơn những thái y kinh nghiệm lâu năm trong cung, nên cũng trọng dụng, đôi khi nghi ngờ con đường bản chọn sai .

Lúc bất lình thình Lâm Phi Lộc những lời , tâm đức của một thầy thuốc nên trỗi dậy, nó trùng khớp với ý tưởng mà Mạnh cha dạy cho .

Không là vị tiền bối nào, thể quan niệm giác ngộ khiến kính trọng ngưỡng mộ như .

Mạnh Phù Tật vội vàng hỏi: "Không công chúa từ quyển sách thuốc nào? Có thể cho hạ quan mượn ?"

Lâm Phi Lộc ngoan ngoãn đáp: "Muội trở về tìm một chút, nếu tìm liền tặng cho ca ca." Cô , ngoẹo đầu ngây thơ hỏi: " mà đại ca ca, các là thầy thuốc, cũng giống như trong quyển sách, sẽ tuân thủ lời thề ?"

Mạnh Phù Tật đối diện với ánh mắt chân thành và sùng bái của tiểu nữ hài chút hổ, nhưng vẫn thành thật đáp: "Hạ quan vẫn kém hơn vị tiền bối y đức cao thượng , nhưng hạ quan sẽ xem đây là một tấm gương, nghiêm túc kỷ luật bản ."

Đôi mắt xinh của tiểu nữ hài ngập nước, xung quanh một vòng, phát hiện bốn phía , lặng lẽ vẫy vẫy tay với , nhỏ giọng : "Đại ca ca, khom xuống chút, nhỏ cho chuyện ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tung-la-thanh-nu-tra-xanh-ma-lai-roi-vao-tinh-canh-nay-u/chuong-40-khong-chinh-chet-nang-ta-chuyen-nay-con-chua-xong-dau.html.]

Mạnh Phù Tật thấy biểu hiện của tiểu nữ hài chút buồn , theo lời của cô cúi xuống.

Tiểu nữ hài ghé tai , dùng âm thanh mềm mại khe khẽ với : "Đại ca ca, lén thấy vị con tin của Tống quốc thương, đáng thương, thế nhưng các vị thái y trị thương thật cho , thể giúp ?"

xong, hai tay nhỏ còn chắp , giọng mềm mại vang lên: "Xin đó, giúp mà."

Mạnh Phù Tật một màn lời thề của thầy thuốc chấn động tinh thần, vốn đang suy nghĩ về cuộc sống . Lúc thấy tuổi cô nhỏ như nhưng tâm địa vô cùng thiện lương, lập tức việc nhân đức nhường ai : "Tất nhiên ! Với tâm đức của thầy thuốc, đây là chuyện nên !"

Đôi mắt to trong của tiểu công chúa long lanh chớp, "Đại ca ca, đúng là một vị đại phu !"

Mạnh Phù Tật cô thổi phồng lên chút ngượng ngùng.

Hắn quan hệ giữa Ngũ công chúa và con tin Tống quốc cận, lúc đến rừng trúc còn với cô: "Công chúa, hạ quan chữa trị cho , phận của tiện, về . Công chúa cứ yên tâm, hạ quan tất nhiên sẽ phụ sự nhờ vả của ."

Lâm Phi Lộc vui vẻ gật đầu, bước chân linh hoạt rời .

Lúc Mạnh Phù Tật với chỉnh quan phục, đến gõ cửa Thúy Trúc cư.

...

Ngày thứ hai Lâm Phi Lộc đến thái học viện lên lớp, Tống Kinh Lan xin nghỉ đến, trong lòng cô đau lòng đến bao lâu đây. Lâm Tế Văn ở phía còn đang lớn tiếng khoác lác chuyện dũng hôm qua, bản mới chỉ đánh mấy quyền hạ gục Tống Kinh Lan bẹp dí.

Lâm Cảnh Uyên ôm sách về phía , xuống bên cạnh Lâm Phi Lộc, thấy dáng vẻ rầu rĩ vui của cô, chọc chọc búi tóc nhỏ của cô hỏi: "Tiểu Lộc, thế?"

Hai cánh tay của Lâm Phi Lộc đang chống lên mặt bàn, chống cằm, tức giận thờ phì phò : "Muội thích ."

Lâm Cảnh Uyên thoáng về phía : "Muội Nhị ca hả? Huynh chính là như đó, chúng để ý đến ."

Lâm Phi Lộc bĩu môi, giọng buồn buồn: "Chúng nên ỷ thế h.i.ế.p , như đúng, chúng một đứa trẻ ngoan."

Lâm Cảnh Uyên nhớ đây bản cũng từng bắt nạt Tống Kinh Lan, chột , liên tục gật đầu: "Ừm ừm một đứa trẻ ngoan."

Tiểu Lộc đúng là hiền lành thiện lương lời, ở trong cuộc chiến dối gạt của hoàng cung mà vẫn là một dòng nước trong! Muội thiện lương như , nhất định là tiểu thiên sứ mà thần tiên ban cho QAQ

Vì để vui vẻ, Lâm Cảnh Uyên ghét học cứ thế mà ngay hàng đầu cho đến buổi trưa, giảng cùng Lâm Phi Lộc.

Thái phó kinh ngạc liên tục về phía bên , thầm nghĩ chẳng lẽ Tứ hoàng tử đổi tính ?

Vậy là, thái phó mời thử trả lời một câu hỏi.

Kết quả là Lâm Cảnh Uyên lên vô cùng thành khẩn với ông: "Mặc dù ở đây, nhưng lòng của vẫn còn ở hàng cùng, thái phó, ngài coi như là thấy ."

Thái phó: "..."

Đổi tính cái rắm!!!

Chương trình học buổi sáng kết thúc, Lâm Phi Lộc dọn xong đồ cặp sách nhỏ của , lễ phép chào tạm biệt nhóm ca ca, tỷ tỷ.

Không gần đây tính tình kiêu ngạo của Lâm Niệm Tri ngày càng trầm trọng hơn , Lâm Phi Lộc nhiều chào hỏi nàng như nàng đều như thấy, thấy cô "Hoàng trưởng tỷ, hẹn gặp ", nàng khó chịu đầu chỗ khác, vội vàng phất tay áo chạy .

Ngược là Tứ hoàng tỷ Lâm Trác Ngọc hướng nội, cô từng tiếp xúc đáp chào hỏi của cô.

Lâm Tế Văn còn đang khoác loác với mấy con quý tộc thường nịnh nọt rằng bản lợi hại như thế nào, thấy Lâm Phi Lộc đeo cặp sách nhỏ đến, cao ngạo ngẩng đầu, chờ Ngũ vẫy tay với "Nhị hoàng , hẹn gặp ".

mới thấy !

Tiểu cô nương ngẩng đầu ưỡn ngực, chớp mắt ngang qua , ngay cả một cái liếc mắt cũng .

Lâm Tế Văn tức giận, vung nắm tay về phía lưng của cô, Lâm Đình bắt .

Mặc dù Lâm Đình cao bằng Lâm Tế Văn, cũng cường tráng bằng, nhưng là trưởng hoàng tử, mẫu phi là Nguyễn quý phi trong cung là thế lực khổng lồ, Lâm Tế Văn ở mặt cũng quy củ.

Lâm Đình vẫn là dáng vẻ ôn hòa, khuyên bảo : "Ngũ còn nhỏ, thể ăn h.i.ế.p ."

Lâm Tế Văn thầm nghĩ, lúc bắt nạt thấy gì, cũng chỉ thể bất đắc dĩ gật đầu.

Ra khỏi thái học viện, Lâm Phi Lộc về thẳng cung Minh Nguyệt, cuộc sống của cô bây giờ quy luật, buổi sáng đến thái học viện, xế chiều luyện võ ở chỗ Hề quý phi, chạng vạng tối tự do hoạt động, cảm giác như quẹt thẻ một đoạn thẳng ba điểm thẳng hàng.

lúc cô và Tùng Vũ đang bước trong cung, đột nhiên thấy bên trong tiếng hò hét ầm ĩ, còn cả tiếng của Lâm Chiêu Viễn, Lâm Phi Lộc trực giác cảm thấy , tăng tốc độ bước chân chạy trong, tới điện cô thấy Vân Du đang bưng chậu nước nóng.

Vân Du mới xong thấy Ngũ công chúa trở về, hốc mắt đỏ lên, gọi một tiếng "Công chúa".

Lâm Phi Lộc hỏi: "Sao thế? Ca ca ?"

Vân Du nức nở : "Lục điện hạ , là nương nương..."

Lâm Phi Lộc vội vàng theo nàng trong phòng, mới phát hiện trong phòng còn thái y đang chẩn bệnh, Tiêu Lam sắc mặt trắng bệch giường, hôn mê bất tỉnh, cánh tay lộ ngoài vài mảng đỏ sưng tấy bắt mắt.

Thái y : "Nọc độc của ong chích quý phi xử lý, chỉ là quý nhân rơi xuống nước, hàn khí nhập thể thêm chấn kinh, còn cần điều trị lâu dài. Đây là đơn thuốc hạ quan kê đơn, nhanh bốc thuốc đun mang đến."

Thanh Yên cảm ơn xong vội vàng cầm thuốc ngoài, thấy Lâm Phi Lộc trở về, hốc mắt đỏ lên chuyện, Lâm Phi Lộc : "Đi bốc thuốc ."

Thanh Yên gật đầu chạy cửa, Lâm Chiêu Viễn dựa giường thành tiếng, Lâm Phi Lộc đến trấn an , bảo Tùng Vũ đưa ngoài mới hỏi Vân Du: "Đã xảy chuyện gì?"

Vân Du lau nước mắt, kể chuyện xảy .

Vốn dĩ là buổi sáng nay, Tiêu Lam nhận lời mời của Mai phi, mời nàng đến ngự hoa viên cùng dạo chơi ngắm hoa. Mặc dù Tiêu Lam mời ý lành gì. đối phương là phi mà nàng chỉ là quý nhân, phân vị trong cung nghiêm khắc, nàng thể từ chối, chỉ thể theo.

Từ khi trở về từ hành cung Mai phi từng Lâm Đế lật thẻ bài, trong cung lời đồn nàng thất sủng. thì phi vị vẫn còn, bình thường hình tượng , đối đãi với nhóm phi tần cũng tệ, nên cũng ai bỏ đá xuống giếng.

Lần dạo bộ ngắm hoa , Mai phi còn mời thêm mấy phi tần khác. Nhiều năm gặp, Mai phi còn như lúc đầu, nhưng khi thấy nàng vẫn kéo tay nàng thiết gọi "tỷ tỷ".

Tiêu Lam nghĩ đến khả năng cao hạ thuốc năm xưa là Mai phi, trong lòng nổi lên một trận lạnh lẽo, cả buổi dám buông lỏng cảnh giác, thần kinh vẫn luôn căng thẳng, ngờ chuyện may vẫn đến.

Lúc bọn họ qua rừng hoa, đàn ong mật bay từ đến, một đàn dày đặc bay về phía Tiêu Lam. Bọn ong mật hề đuổi theo ai chỉ bám theo một Tiêu Lam, Tiêu Lam hoảng hốt chạy khắp nơi, ong mật đuổi theo bỏ, cuối cùng nàng nhảy trong hồ nước, ẩn nước, mới thể thoát một kiếp.

Tuy là ngày xuân, nhưng hồ nước vẫn lạnh, Tiêu Lam kinh sợ, ngâm trong nước quá lâu, lúc cứu lên hôn mê bất tỉnh.

Lâm Phi Lộc Vân Du kể câu chuyện, cô tức giận đến huyệt thái dương giật liên tục.

Thái y rời , cô trầm giọng hỏi Vân Du: "Lúc ngắm hoa, thấy gì khác thường ? Vì ong mật chỉ đuổi theo một mẫu phi?"

Vân Du nức nở : "Lúc , nhưng bây giờ nghĩ đúng là chút kỳ quái, lúc nô tỳ theo nương nương, ngửi thấy những khác đều mùi hương lá ngải cứu. Lúc nô tỳ còn tưởng rằng là vì mùa xuân đến, nên dùng lá ngải cứu xông quần áo đuổi muỗi, bây giờ nghĩ , chắc là vì ong mật thích mùi của lá ngải cứu."

Lâm Phi Lộc bình tĩnh xong, nghĩ nghĩ một lúc, hỏi: "Y phục mẫu phi ngắm hoa ?"

Vân Du : "Nô tỳ cho nương nương, để trong chậu còn kịp giặt."

Lâm Phi Lộc bảo nàng dẫn đường, đến lấy váy áo ướt đẫm lên ngửi ngửi, dù ngâm trong nước hồ lâu, cũng lấn át mùi thơm của phấn hoa y phục."

Vân Du cũng ngửi thử, kinh hãi : "Mùi thơm lạ, mùi hương nương nương thường dùng!"

Lâm Phi Lộc đoán , xem là Mai phi hất phấn hoa hấp dẫn ong mật lên Tiêu Lam nhân lúc nàng để ý, mới dẫn tới ong mật chỉ đuổi theo một nàng.

Nếu như Tiêu Lam nhảy xuống nước, chừng sẽ đốt đến hủy dung.

Nữ nhân , thật sự quá độc.

Vân Du tức giận : "Công chúa! Chúng tìm hoàng hậu nương nương cầu công bằng!"

Lâm Phi Lộc hỏi nàng: "Tỷ chứng cứ chứng minh là Mai phi ? Tỷ tận mắt thấy Mai phi vẩy phấn hoa lên mẫu phi ?"

Vân Du nghẹn lời.

Lâm Phi Lộc lạnh nhạt lên tiếng: "Hôm nay tất cả những ngắm hoa với nàng đều là tín hết, bọn họ sớm chuẩn , nên sẽ để chút dấu vết nào ."

Vân Du : "Đều tại nô tỳ ngu dốt, bảo vệ nương nương thật ."

Lâm Phi Lộc : "Đừng , tỷ chăm sóc mẫu phi , tỷ ."

Vân Du lau nước mắt, khỏi chút tức giận: "Công chúa, chuyện cứ để yên như ?"

Lâm Phi Lộc một tiếng: "Để yên?" Cô ném váy áo ướt trong chậu, lau nước tay, điềm nhiên như gì, : "Không chỉnh c.h.ế.t nàng , chuyện còn xong ."

Vân Du: "!!!"

Nàng chợt cảm thấy công chúa hào quang lấp lánh!!!

Loading...