TỪNG LÀ THÁNH NỮ TRÀ XANH MÀ LẠI RƠI VÀO TÌNH CẢNH NÀY Ư?????? - Chương 46: Tỷ tức giận chính bản thân mình!

Cập nhật lúc: 2024-11-11 12:58:42
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thái hậu hồi cung, đây là một sự kiện lớn đối với hậu cung.

Mặc dù mấy năm nay thái hậu cũng nhúng tay chuyện hậu cung, nhưng dù bà cũng là mẫu hậu của Hoàng đế, quyền lợi thể nhỏ nafo hơn Hoàng hậu. Có vài phi tần thể tranh sủng ái từ Hoàng đế, đều sẽ chuyển qua thái hậu tìm cảm giác tồn tại.

Nếu thể thái hậu yêu mến, dù cho Hoàng đế sủng ái, cũng coi như bảo vệ ở trong cái thâm cung .

Mà đừng thái hậu thường quản chuyện hậu cung, chuyện gì mà giải quyết nháo nháo đến mặt bà, bà vẫn sẽ mặt xử lý, thủ đoạn vô cùng lợi hại, khiến cho đều kinh sợ.

nếu như mấy trong cung thật tâm thật lòng thích thái hậu, cũng chắc.

bà cũng là thắng chung cuộc trong cuộc chiến hậu cung kỳ , cũng lương thiện gì, năm đó trong tay bà dính bao nhiêu m.á.u tươi, thể nhớ hết mạng vô tội.

Người trong hoàng thất, vinh hoa phú quý và quyền lực trong tay, nhưng vĩnh viễn tình và ấm áp giống những bình thường khác.

Thái hậu tuổi già lễ phật, cũng đến độ tuổi , ký ức những năm qua của bà dần trở nên hỗn loạn, bà bắt đầu cảm thấy sợ hãi và áy náy. Đặc biệt là khi phật gia giảng đến nhân quả báo ứng, hiện tại thái hậu lo sợ cho chính sẽ xuống địa ngục khi chết.

Năm đó Lâm Đế đăng cơ, bà cũng thật lòng hậu cung giúp đỡ nhi tử quản lý hậu cung. Dù bà hiểu rõ những nữ tử thể gây loại mưa to gió lớn gì, bà tọa trấn, phi tần cũng thể an phận một chút.

lẽ là Hoàng đế lên ngôi là tâm nguyện lớn nhất của bà, nên khi tâm nguyện thành cả bà đều buông lỏng. Bà bắt đầu mơ thấy những c.h.ế.t tay bà, đêm thể an giấc, khiến cho bà luôn trong tình trạng khủng hoảng.

Cuối cùng bà cao tăng đề nghị, mới quyết tâm trực tiếp chuyển tới núi Ngũ Đài nơi đại phật trấn giữ, là thật sự hiệu quả là do vấn đề tâm lý, bà còn mơ thấy ác mộng nữa. Thế là dần dà bà ở núi Ngũ Đài, dốc lòng dâng hương lễ phật để giảm bớt tội nghiệt.

Thời bà trẻ tuổi cũng xinh , bà sở hữu vẻ vô cùng nổi bật giữa một bầy thiên nga. Bây giờ bà già , da dẻ chảy xệ, nhưng ngũ quan vẫn sắc nét, lộ xương gò má khá cao khiến gương mặt của bà trở nên sắc bén hơn, cho chỉ một cũng thấy sợ hãi.

Thái hậu vẫn nhớ, năm đó bà còn dọa cháu của . Bà với ôm đứa bé một cái nó lập tức dọa rống lên, khiến cho đám phi tần đều hoảng hốt.

Sau mấy đứa cháu đều lớn dần, mặc dù còn nữa nhưng ở mặt bà vẫn cung kính cũng như kính sợ bà. Không đứa cháu nào thiết với bà cả.

Xem đây cũng là mệnh của bà, tuổi già hưởng phúc của con cháu.

mà bà cũng sống cảnh chùa tĩnh mịch nhiều năm như , cũng nghĩ thoáng hơn, để những chuyện đó trong lòng. Sau khi một quãng đường xa lặn lội xa xôi, cuối cùng bà cũng trở về hoàng cung xa cách bấy lâu.

Tất nhiên là Lâm Đế dẫn theo một đám phi tần, hoàng tử, công chúa nghênh đón. Thái hậu bước từ xe ngựa xuống, thoáng qua hai vòng, bà phát hiện những đứa cháu của bà cũng cao lên ít.

Chỉ là bên cảnh lão Tứ và Thái tử một tiểu nữ hài lạ mắt, là đứa bé thấp nhất trong đám , đỉnh đầu hai chỏm nhỏ, đôi mắt linh động của con bé đang vụng trộm dò xét bà.

Cố Diệp Phi

Những đứa cháu khác đều cúi đầu cụp mắt, dáng vẻ vô cùng cung kính, chỉ con bé giống như cái gì cũng sợ, lúc tầm mắt của con bé chạm ánh mắt của bà giống như động vật nhỏ hoảng sợ trốn về phía , dường như trong ánh mắt của con bé vẻ gì là sợ hãi, chỉ hiếu kỳ.

Thái hậu thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là Tiểu Ngũ trong lời của Hoàng đế?. Truyện Sủng

kịp kỹ, đám từng hành lễ. Thái hậu tuổi già yêu thích yên tĩnh, đường dài bôn ba, khi bà nhận lễ xong, lưng eo đau nhức, bà về cung Di Thanh nghỉ ngơi, xong bảo những việc gì thì cần tới thỉnh an, để tránh nhiều tâm phiền.

Hôm nay bà hồi cung, thể mệt nhọc, tất nhiên dám mạo phạm, chuyện để hẵng cũng , đó ai nấy đều tự trở về cung của .

Lâm Cảnh Uyên đưa Lâm Phi Lộc về cung Minh Nguyệt, còn tiện tay hái một cành hoa quơ lung tung, quơ qua quơ : "Tiểu Lộc, thế nào? Có Hoàng tổ mẫu đáng sợ ?"

Lâm Phi Lộc : "Không ."

Lâm Cảnh Uyên phục: "Sao ! Trong đám tiểu bối chúng ai là sợ bà hết, tin hỏi Đại hoàng !"

Cậu gọi Lâm Đình đang phía , "Đại hoàng ! Có cũng sợ hoàng tổ mẫu ?"

Lâm Đình , giọng trầm ấp trách Tứ : "Không bậy, hoàng tổ mẫu đối với chúng , là vãn bối trong lòng chỉ phép kính sợ."

Lâm Cảnh Uyên đưa tay với cô: "Muội , Đại hoàng là uyển chuyển khéo là sợ đó."

Lâm Đình bất đắc dĩ thở dài, ngược cũng phản bác.

Lâm Phi Lộc vươn tay lướt qua những bụi hoa đường, giọng mềm nhũn : "Dù thì cũng sợ."

Lâm Cảnh Uyên cô với ánh mắt yêu thương, than thở một câu sâu xa: "Muội đúng là sợ."

Suy nghĩ của xoay chuyển nhanh, chốc lát ném chủ đề ót, hưng phấn hỏi: "Tiểu Lộc, còn hai ngày nữa là sinh nhật của , đoán xem sẽ tặng quà gì cho nào?"

Lâm Phi Lộc nghiêm túc suy nghĩ: "Bút lông? Nghiên mực? Cổ thư? Mực mạ vàng?"

Lâm Cảnh Uyên: "... Hóa trong mắt những thứ đáng sợ đó là quà ?"

Cậu nghĩ cái đèn lồng chín tầng mà tốn nhiều sức mới lấy từ ngoài mang trong cung đang để ở cung của , chợt cảm thấy thể món quà thể sẽ khiến Lâm Phi Lộc thất vọng.

Lâm Phi Lộc thấy mặt mày ủ rũ liền trong lòng nghĩ gì, chạy đến kéo tay của , đôi mắt cong cong thản nhiên : "Cảnh Uyên ca ca tặng cái gì cũng thích!"

Lâm Cành Uyên vui vẻ thẳng .

...

Mặc dù thái hậu chuyện gì thì cần đến quấy rầy bà. sáng sớm hôm , Hoàng hậu và hai vị quý phi dẫn theo hài tử của đến thỉnh an.

Hề quý phi vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt đó, mặc dù con cái, tâm tư tranh thủ tình cảm. cả nhà Hề gia đều là tướng tài, thái hậu đối xử với nàng cũng khoan hậu.

Lâm Đình và Lâm Khuynh là hai tôn nhi thái hậu thích nhất, một ngoan ngoãn một nho nhã, cũng đều lễ hiếu học, thể coi là tấm gương sáng cho các hoàng tử noi theo.

Hai tôn nhi hành lễ xong liền cúi đầu ở một bên, ngay cả khi thái hậu gọi hai gần để bà một chút cũng là dáng vẻ cúi đầu thận trọng đó. Thái hậu cũng để ý, dặn dò vài câu cho hai bọn họ lui xuống.

Sau đó hỏi thăm hoàng hậu và hai vị quý phi một năm gần đây chuyện gì lớn .

Nếu đến chuyện gì lớn , thì chắc cũng chỉ chuyện Mai phi hạ phẩm cấp.

Hoàng hậu giản lược thuật câu chuyện.

Hoàng đế bao nhiêu sủng ái đối với Mai phi tất nhiên thái hậu cũng . Thật lòng thì bà quá thích dạng nữ tử như Mai phi, còn ở trong hậu cung, loại Tiểu Bạch Hoa yếu đuối như thế hại c.h.ế.t bao nhiêu , cho nên khi thấy Mai phi bà nhớ đến những trận chiến khốc liệt năm xưa của .

thích nhi tử sủng ái Mai phi, lão thái thái như bà khiến chán ghét nên cũng nhiều lời gì.

Bây giờ bà Mai phi thất sủng, thật sự khá ngạc nhiên. Bà hiểu rõ tính tình của con trai bà, khi Hoàng hậu kể xong thì nhanh bà cũng nắm trọng điểm, hủy dung mạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tung-la-thanh-nu-tra-xanh-ma-lai-roi-vao-tinh-canh-nay-u/chuong-46-ty-tuc-gian-chinh-ban-than-minh.html.]

Ồ, hiểu .

Lúc xế chiều, ba phi cũng dẫn hài tử đến đây.

Từ bốn phi thành ba phi, thái hậu cũng thấy thuận mắt hơn nhiều. Lâm Tế Văn và Lâm Cảnh Uyên bình thường ngang ngược giương nanh múa vuốt, nhưng khi đến chỗ hoàng tổ mẫu đều biến thành con mèo nhỏ ngoan ngoãn lời, giọng điệu chuyện dám lớn.

Sau khi thái hậu ân cần hỏi thăm hai hoàng tôn, bà về phía Lâm Niệm Tri: "Hơn một năm gặp con dịu dàng ít hơn nhiều so với . Chỉ là sắc mặt vẻ lơn, nên kê chút thuốc an thần ."

Huệ phi cung kính .

Trước trong bốn phi, thái hậu thích nhất là Huệ phi. Thứ nhất là bởi vì nàng là đầu con nối dõi cho Hoàng đế, mặc dù là công chúa nhưng cũng khiến khác vô cùng yêu thích. Thứ hai là thái hậu thưởng thức tính tình tranh đoạt trầm của Huệ phi, nếu như trong hậu cung vài phi tần tính giống nàng, thì sẽ an phận hơn nhiều.

Sau khi Nhàn phi và Thục phi cáo lui, thái hậu bảo Huệ phi lưu chuyện một lúc.

Huệ phi xuống hốc mắt liền đỏ, ấm giọng : "Người cũng nên thường xuyên hồi xung, núi Ngũ Đài đơn sơ quạnh quẽ, ngay cả chuyện cùng cũng ."

Thái hậu xếp bằng giường êm, đùi đắp chăn lông, tay thì vuốt phật châu, tủm tỉm : "Người già , nên thích yên tĩnh, ở trong cung cảm thấy ầm ĩ."

Hai mấy câu, thái hậu hỏi: "Hoàng đế vẫn thường đến cung của con ?"

Huệ phi cụp mắt : "Bệ hạ bận rộn chuyện chính sự, một năm đến hậu cung cũng nhiều. mà trong cung Niệm Tri nên mỗi tháng bệ hạ đều sẽ đến một ."

Thái hậu : "Như thế cũng tệ, tuy Niệm Tri là công chúa nhưng thường nữ nhi là tri kỷ mà, so với lão Tứ ầm ĩ nghịch ngợm hơn bao nhiêu . Con Đông cung từ sớm, hầu hạ bên cạnh Hoàng đế cũng nhiều năm , cứ thế hỗ trợ Hoàng đế thật ."

Huệ phi gật đầu tỏ ý .

Nàng luôn am hiểu thái hậu thích cái gì, việc tuyệt đối cũng quá, khi chuyện cũng chỉ đến những thứ bà thích.

Thái hậu đột nhiên hỏi: "Con gặp Ngũ công chúa ?"

Huệ phi ngây , khẽ gật đầu: "Có gặp qua ạ. Ngũ công chúa và Niệm Tri quan hệ , thường đến cung của con chơi." Huệ phi đợi thái hậu hỏi tiếp, nàng mỉm : "Ngũ công chúa thường tặng đồ đến cung Dao Hoa, tặng mấy thứ như kem dưỡng da tay, túi hương. Niệm Tri tặng quà cũng thích, nên cũng tặng gấm vóc kim ngọc, hai đứa bé thể là tỷ tình thâm."

Lời nàng khéo léo, nhưng thái hậu một chút ý khác trong đó.

Ngũ công chúa tặng những vật nhỏ đáng tiền.

Niệm Tri tặng đều là vật trân quý.

Khó tránh khỏi nghi ngại là Ngũ công chúa chiếm tiện nghi của tỷ tỷ.

Trên đường hồi cung bà bảo bên cạnh ngóng một chút, hóa Ngũ công chúa là nữ nhi của Lam quý nhân đó sinh hoàng tử ngu dại. Không tra chuyện gì đó của Ngũ công chúa, thể thấy bất luận là địa vị cuộc sống thường ngày của vị Ngũ công chúa đều khác để ý.

Con bé chạy đến lấy lòng Lâm Niệm Tri cũng gì kỳ quái.

Chỉ là tuổi nhỏ mà tâm cơ như , thái hậu xong tránh khỏi chút thích. Lại nghĩ tới bà mới một năm ở đây, mà một công chúa vô danh thể nhảy lên hoàng đế yêu thích đến mức tổ chức sinh nhật giống như tổ chức quốc yến. Ánh mắt của bà lạnh dần.

Huệ phi cũng gì thêm, nàng việc gì cũng luôn cảnh giác, thấy trong mắt thái hậu tràn ý thích, coi như mục đích hôm nay đến đây cũng đạt . Sau thời gian một chén , liền cáo lui trở về.

Hôm nay tiếp đón mấy vị phi tử liên tiếp, cung Di Thanh đón tiếp đến nữa, để tránh quấy rầy thái hậu nghỉ ngơi.

Sau khi ăn xong bữa tối, thái hậu cung nhân đỡ ngoài tản bộ tiêu thực.

Hoàng cung khúc cuối xuân màu sắc vô cùng rực rỡ, cảnh vật vô cùng tươi . Ở núi Ngũ Đài thường thấy cảnh tượng quạnh quẽ, ngẫu nhiên thấy nhân gian phú quý vô cùng thỏa mãn.

Lúc bà bộ qua vườn hoa hải đường, thấy âm thanh tranh chấp, âm thanh nhỏ nhỏ đau lòng, thấy giống tiếng của tiểu cô nương.

Thái hậu ung dung qua, thấy vườn hoa hải đường cái bóng nho nhỏ, ảnh nhỏ đó hai chỏm nhỏ đầu, chút quen mắt.

Chỉ là ảnh nhỏ bé đó đang tại chỗ lau nước mắt, nấc lên đứt quãng: "Tỷ... Tỷ ... Chín mươi tám ngày để ý đến , hu hu hu."

Thái hậu phía còn , kinh ngạc đổi vị trí , mới thấy cách đó xa thêm một , bóng lưng đó, hình như là Lâm Niệm Tri.

đó quan sát, thấy Lâm Niệm Tri giọng buồn buồn : "Tỷ để ý đến ."

Giọng trẻ con nức nở phản bác nàng: "Tỷ ! Muội vẫy tay với tỷ, tỷ để ý đến ! Muội gọi tỷ, tỷ cũng trả lời ! Vừa tỷ thấy , tỷ còn chạy... "

Tiểu cô nương càng càng khổ sở, cuối cùng sụp xuống đất, bụm mặt hu hu lớn.

Lâm Niệm Tri dậm chân hai cái, thể chỗ tiểu cô nương đang , đến mặt tiểu nữ hài nàng xổm xuống, lấy khăn tay trong n.g.ự.c lau nước mắt cho cô bé: "Ôi, ôi đừng ! Đừng mà... Lâm Phi Lộc! Không phép !"

Tiếng dần ngừng .

Tiểu nữ hài tủi mím môi, ngửa đầu tội nghiệp nàng.

Biểu cảm khuôn mặt Lâm Niệm Tri phức tạp, nàng lấy khăn tay lau nước mắt khuôn mặt nhỏ của , kéo đang đất lên, giúp cô bé phủi m.ô.n.g dính đầy bụi.

Lâm Phi Lộc nắm lấy ống tay áo của nàng, nàng với ánh mắt tha thiết: "Tỷ tỷ... Tỷ tức giận với nữa ?"

Lâm Niệm Tri nhịn : "Tỷ tức giận với , tỷ tức giận chính bản !"

Tiểu cô nương giống như hiểu, nghiêng đầu nàng.

Lâm Niệm Tri tức giận thở hổn hển cô một lúc, cuối cùng nhụt chí nắm lấy tay của cô: "Được , tỷ đưa trở về." Vừa giáo huấn tiểu cô nương: "Muội chạy theo tỷ đoạn đường xa như , sợ bắt !"

Tiểu nữ hài vui vẻ cầm lấy tay trưởng tỷ, đôi mắt mới ngập nước, che niềm vui trong ánh mắt của : "Có hoàng trưởng tỷ ở đây, sợ !"

Lâm Niệm Tri: "Hừ!"

Lâm Phi Lộc: "Hì hì."

Hai đứa bé dần dần xa, thái hậu cây hải đường, khóe môi chẳng cong lên từ lúc nào.

đầu với cung nhân hầu hạ nhiều năm: "Hai đứa bé , khiến nhớ đến và Doanh tỷ tỷ năm đó." Giọng bà dần trở nên trầm hơn, "Chỉ tiếc Doanh tỷ tỷ kẻ ác hãm hại, quá sớm..."

đến chuyện nữa, xoay : "Trở về thôi."

Loading...