Tướng công nhà tỷ tỷ - Chương 50

Cập nhật lúc: 2024-12-30 17:21:03
Lượt xem: 250

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

50

 

Tiếng gà gáy vang lên vài tiếng, Tiết Nhạn chầm chậm mở mắt, thấy đang ở trong một căn phòng sạch sẽ mà xa lạ. Trên tường treo một bức thư pháp, chỉ độc một chữ "Thiền".

 

Lại thoang thoảng tiếng tụng kinh cùng tiếng gõ mõ, nàng bèn đang ở trong thiền phòng của Ngọc Long tự.

 

Còn tiếng gà gáy ban nãy hẳn là do các tăng nhân trong chùa nuôi gà, trồng rau quanh sân chùa.

 

Nàng xuống giường, đến bên cửa sổ, đẩy cửa , hít một thật sâu. Không khí buổi sớm mai trong lành, nhất là ở chốn núi rừng , hương cỏ xanh hòa quyện cùng mùi đất thoảng đưa, càng thêm thanh tân, tự nhiên.

 

hai chân nàng vẫn còn run rẩy. Nhớ đêm qua Hoắc Ngọc ôm lên hương án, quỳ mặt , nhớ cảnh tượng đáng hổ , nàng bỗng chốc thẹn thùng ngượng ngùng.

 

Nàng cứ ngỡ chỉ nữ tử mới giúp nam tử giải hoan.

 

Nghĩ đến mấy chỗ ẩm ướt bồ đoàn, mặt nàng đỏ bừng.

 

Nàng từng Túc Vương qua, trúng Nguyệt Dạ Hợp Hoan, nhất định giao hợp với nam tử, nếu giải, tất tổn hại tính mạng.

 

Tuy rằng đêm qua Hoắc Ngọc giúp nàng, nhưng cũng là để cứu mạng.

 

Hoắc Ngọc dù cũng khác phận với nàng, chuyện đêm qua quá hoang đường, càng đối mặt với thế nào.

 

Tiết Nhạn nghĩ thầm, đợi khi cứu nhà, nàng sẽ rời khỏi kinh thành, đến một nơi mà Ninh Vương vĩnh viễn tìm thấy, trong lòng âm thầm thề sẽ gặp nữa.

 

khi nàng tỉnh dậy, thiền phòng chỉ còn một nàng, Hoắc Ngọc rời , chỉ thấy bình tịnh bàn đè một tờ giấy.

 

Trên tờ giấy : "Chuyện đêm qua là bổn vương thể tự kiềm chế, bổn vương mạo phạm Nhạn Nhi, ngày nhất định bổ lễ ( thiện các lễ nghi cần thiết)."

 

Tiết Nhạn hiểu rõ "bổ lễ " là ý gì, chỉ là hiện giờ việc cấp bách hơn.

 

Chỉ cần lời khai của Túc Vương mới thể chứng minh Tiết gia Túc Vương và Triệu gia hãm hại.

 

Người nhà đưa về đại lao Hình bộ, tạm thời bình an vô sự, nhưng Túc Vương và Triệu gia chắc chắn sẽ chịu bỏ qua, Tiết gia một ngày cứu , nàng vẫn luôn lo lắng yên.

 

đối phó với Túc Vương thế nào, nàng cũng chủ ý.

 

Nàng xoa nhẹ đôi chân mỏi nhừ, trong đầu hiện lên chuyện hoang đường đêm qua, Nguyệt Dạ Hợp Hoan quả thật lợi hại, nàng cũng đếm phát tác bao nhiêu .

 

Hắn giúp nàng bao nhiêu .

 

Chỉ là cảm giác đó quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức chân nàng bây giờ vẫn còn run rẩy.

 

Nàng cố gắng tập trung tinh thần, suy nghĩ lung tung nữa.

 

nàng thể mượn của Ninh Vương, nếu sẽ thành Ninh Vương uy bức Túc Vương nhận tội, bức cung hoàng tử, như những bất lợi cho việc Tiết gia tẩy oan, ngược còn khiến Tiết gia cuốn cuộc tranh đấu giữa các hoàng tử.

 

Càng bất lợi cho việc cứu Tiết gia.

 

Nàng định thuê vài thủ bất phàm đến giúp đỡ, giúp nàng lấy chứng cứ.

 

Nàng bước khỏi thiền phòng, liền bảo Phúc Bảo chuẩn xe ngựa xuống núi.

 

Đêm qua tuyết rơi dày, núi lạnh hơn kinh thành nhiều, khí lạnh lẽo thấu xương.

 

Tiết Ngưng vốn định tìm Tiết Nhạn, nhưng Ninh Vương gọi về phủ, đường , lòng nàng thấp thỏm bất an, nghĩ là Ninh Vương thật sự hưu thư đuổi nàng , cùng nàng chuyện hòa ly, nàng rời khỏi vương phủ, nhưng nàng rốt cuộc .

 

Xe ngựa cuối cùng cũng dừng cửa vương phủ, Huệ Nhi nhắc nhở Tiết Ngưng: "Vương phi, đến ."

 

Tiết Ngưng ngẩn một lát, mới xuống xe ngựa.

 

Chu Toàn đang bận rộn, tay cầm y phục sạch sẽ, vội vã về phía thư phòng.

 

Nhìn thấy bộ cẩm bào màu mực thêu tường vân trong tay Chu Toàn, Tiết Ngưng nghĩ thầm đó hẳn là y phục của Ninh Vương.

 

Tiết Ngưng hỏi: "Vương gia về ?"

 

Chu Toàn thấy Tiết Ngưng, vội vàng khom hành lễ: "Lão nô bái kiến Vương phi."

 

"Chu công công đây là...?"

 

Chu Toàn : "Vương gia đang tắm rửa, lão nô đang định mang y phục sạch cho Vương gia. Vương gia đường xa từ Thanh Thành sơn vội vã về kinh, kịp nghỉ ngơi, giờ đang tắm gội thư giãn."

 

Huệ Nhi nhanh trí, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở Tiết Ngưng: "Vương phi, cơ hội của đến ."

 

Huệ Nhi nghĩ thầm, đây là đầu tiên Tiết Ngưng gặp Ninh Vương khi hoán đổi với Tiết Nhạn, bây giờ gặp cơ hội như , nhất định nắm bắt.

 

trong lòng Tiết Ngưng chùn bước, Ninh Vương đưa Lâm phi Bắc Địch, nàng ở vương phủ còn thể ứng phó, nhưng khi đối mặt với Ninh Vương, trong lòng một nỗi sợ hãi bản năng, nhớ đến nụ lạnh lùng của Ninh Vương, khỏi bắt đầu lo lắng: " vẫn chuẩn sẵn sàng."

 

Huệ Nhi sốt ruột như lửa đốt: "Cơ hội khó , nếu Vương phi nắm bắt cơ hội, e là hối hận cũng kịp, hãy nghĩ đến lời của Nguyệt phi nương nương, nếu thể Ninh Vương yêu thích, thì sẽ rời khỏi vương phủ."

 

Tiết Ngưng nghĩ đến lời của Nguyệt phi, thầm nghĩ nhất định thể đuổi khỏi vương phủ.

 

Nàng với Chu Toàn: "Làm phiền Chu công công đưa y phục của Vương gia cho bản cung, bản cung tự đưa cho Vương gia."

 

Chu Toàn do dự: " mà..."

 

Huệ Nhi ngắt lời Chu Toàn: "Vương phi là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của Vương gia, Vương gia lâu về, Vương phi ngày đêm lo lắng cho an nguy của Vương gia, bây giờ Vương gia, Vương phi khó khăn lắm mới đoàn tụ, chẳng lẽ Chu công công còn ngăn cản !"

 

"Lão nô ý đó." Chu Toàn mỉm đưa y phục cho Tiết Ngưng: "Vậy thì phiền Vương phi đưa cho điện hạ."

 

Từ khi Hoắc Ngọc hai tỷ Tiết thị hoán đổi, liền cho chuyển chăn đệm từ phòng ngủ thư phòng.

 

Đêm qua tuy rằng giúp Tiết Nhạn giải Nguyệt Dạ Hợp Hoan, nhưng cũng Tiết Nhạn trêu chọc đến dục hỏa đốt .

 

Sau đó, mãi đến khi nàng mệt mỏi ngủ . Tiểu nữ nhân ngủ thật say, còn thì cả đêm trằn trọc, về phủ liền ngâm trong nước lạnh.

 

vẫn cảm thấy trong lòng như một ngọn lửa, suýt chút nữa tự thiêu c.h.ế.t .

 

Hắn bẩn yếm, cho một thùng nước khác, như mới coi như dập tắt dục hỏa.

 

Nhớ đến dáng vẻ nũng nịu của nàng trong lòng đêm qua, tiếng rên rỉ bên tai, khẽ gọi "Vương gia", tựa thành thùng tắm nhắm mắt hồi tưởng cảnh tượng đêm qua, khóe miệng khẽ cong lên.

 

Mãi đến khi trong phòng truyền đến tiếng bước chân, Hoắc Ngọc với ngoài bình phong: "Đặt xuống !"

 

nghĩ đến dáng vẻ quyến rũ mê của nàng, trong cơ thể dâng lên một trận nóng ran.

 

Hắn thở dài, nghĩ thầm thùng nước lạnh tắm uổng .

 

đó những theo lệnh của ngoài, ngược còn trong, Chu Toàn thói quen của , quanh năm ở trong quân doanh cùng ăn cùng ngủ với tướng sĩ, quen hầu hạ, nhất là khi tắm rửa càng thích ở bên cạnh, lúc thấy Chu Toàn đưa y phục xong mà vẫn , hài lòng, sắc mặt thiếu kiên nhẫn : "Bổn vương , đặt y phục xuống, ngươi thể lui xuống."

 

Thấy sắp đuổi ngoài, Tiết Ngưng nghĩ thầm Huệ Nhi sai, nếu nắm bắt cơ hội, e rằng chỉ thể đối mặt với kết cục đuổi khỏi vương phủ, vì Tiết Ngưng cắn răng tới, bước trong bình phong, nhỏ giọng : "Vương gia, đưa y phục cho Vương gia! A..."

 

Chỉ thấy một tiếng nước, Hoắc Ngọc nhanh chóng bước khỏi thùng tắm, đồng thời giữ chặt cổ nàng.

 

Thấy là Tiết Ngưng, Hoắc Ngọc vội vàng buông nàng , nhíu mày: "Sao là ngươi?"

 

Tiết Ngưng sợ đến mặt mày tái mét, thấy trung y ướt đẫm, chân nhỏ xuống một vũng nước, trong lòng nàng kinh hãi vô cùng, sợ đến mức chân run lẩy bẩy, suýt chút nữa vững.

 

Nàng há miệng, hồi lâu mới thốt lên : "Thiếp hỏi Vương gia, cần hầu hạ ?"

 

Nàng đây là đang tự tiến cử ?

 

Nói xong nàng hổ đến mức mặt đỏ bừng, một cảm giác hổ dâng lên trong lòng.

 

"Bổn vương thích hầu hạ. Đặt xuống ."

 

Tiết Ngưng run rẩy đặt y phục xuống, vân vê góc áo, cảm thấy ở cùng Ninh Vương thật sự là một cực hình.

 

Nàng khỏi nghĩ, Tiết Nhạn thể sợ .

 

Thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn và lạnh lùng của , nàng liền cảm thấy chân tay mềm nhũn, cổ họng nghẹn , nên lời.

 

nàng hạ đến mức , Ninh Vương hừ lạnh một tiếng, : "Chu Toàn đúng là giỏi ! Lại để ngươi đây."

 

Thấy vẻ mặt đầy sự chán ghét, Tiết Ngưng lập tức đỏ hoe mắt, nước mắt lưng tròng.

 

"Ra ngoài." Hoắc Ngọc quát lớn. Hắn nhanh chóng mặc cẩm bào màu mực .

 

Tiết Ngưng cảm thấy tủi nhục, nàng hạ đến , chủ động hầu hạ , nhưng ngờ chỉ nhận sự đối đãi lạnh lùng như , thậm chí ánh mắt Ninh Vương nàng còn chán ghét tột độ, giống như đang những nha ti tiện tự leo lên giường chủ tử.

 

Tiết Ngưng cố nén sự bất bình và sợ hãi, run giọng : "Nếu Vương gia gì dặn dò, xin lui xuống."

 

Không đợi Ninh Vương lên tiếng, nàng liền vội vàng chạy trốn.

 

Chưa khỏi thư phòng, giọng lạnh lùng vang lên: "Chờ ."

 

Bước chân Tiết Ngưng tuy dừng , nhưng hai chân run lẩy bẩy, dám bước tiếp.

 

Trong lòng bắt đầu suy nghĩ lung tung, Ninh Vương thể hiện sự chán ghét nàng rõ ràng như , nhưng tại gọi nàng .

 

Chẳng lẽ là nàng ở hầu hạ?

 

Nàng lo lắng đến mức tay chân luống cuống.

 

Mãi đến khi Hoắc Ngọc xong y phục, từ bình phong bước , thấy nàng như đóng đinh tại chỗ, cả run rẩy ngừng.

 

"Ngươi sợ bổn vương ?"

 

Giọng Tiết Ngưng run rẩy, năng cũng trở nên lắp bắp, chân run lên một cái, liền quỳ xuống đất: "Thiếp dám."

 

Hoắc Ngọc nàng một cái, : "Năm đó ngươi gả cho bổn vương đúng ?"

 

Tim Tiết Ngưng đập mạnh một hồi, tay nắm chặt vạt áo: "Điện hạ tuấn phi phàm, là đại hùng kính ngưỡng, ... tự nhiên là ngưỡng mộ điện hạ."

 

"Ngồi ."

 

Tiết Ngưng đành theo, xuống ghế.

 

"Bổn vương thích dối bổn vương."

 

Tiết Ngưng đỏ mặt, vội vàng sửa lời: "Thiếp chỉ là quen, nhưng và Vương gia là do Hoàng thượng tứ hôn, nhất định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ Vương gia, tuyệt đối dám bất kỳ sự lơ là nào."

 

Nói xong, Tiết Ngưng ngượng ngùng ngẩng đầu lên, cũng cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng.

 

Nàng cố ý nhắc đến việc Hoàng thượng tứ hôn mặt Hoắc Ngọc, chính là để nhắc nhở Hoắc Ngọc, định hôn sự là Hoàng thượng, cho dù Ninh Vương hưu thê, cũng cân nhắc đến thánh chỉ tứ hôn của Hoàng thượng.

 

Hoắc Ngọc dụng ý của Tiết Ngưng, ngờ Tiết Ngưng bề ngoài yếu đuối, tâm tư hề đơn giản.

 

Hắn lạnh một tiếng: "Cũng cần miễn cưỡng như ."

 

Lại nàng : "Nghe ngươi mở tiệc chiêu đãi gia quyến của các phi tần trong phủ?"

 

Tiết Ngưng sợ hãi ngã quỳ xuống đất, vội vàng dập đầu tạ tội: "Ninh Vương điện hạ thứ tội, chỉ là cứu nhà của , nhờ các nương nương giúp vài lời cho nhà của , để cơ hội chuyện mặt Thánh thượng, cầu xin một đạo thánh chỉ bảo vệ bình an cho nhà."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tuong-cong-nha-ty-ty/chuong-50.html.]

Hoắc Ngọc lạnh: "Thật sự là như ?"

 

Tiết Ngưng sợ đến mức tim gan run lên: "Thiếp dám lừa gạt điện hạ."

 

"Ngươi thật sự từng lừa gạt bổn vương?"

 

Tiết Ngưng cụp mắt dám đôi mắt lạnh lùng , cúi đầu tránh né ánh mắt như thấu lòng đó.

 

"Thiếp dám."

 

Hoắc Ngọc khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, Tiết Ngưng, lạnh lùng : "Vậy bổn vương hỏi ngươi, nếu ngươi từng lừa gạt bổn vương, đây ngươi vương phủ, giả ngươi là ai?"

 

"Đừng là chính ngươi. Bổn vương đến Tiết phủ điều tra một chút là ngay."

 

Tiết Ngưng sợ đến mức run rẩy, một nữa quỳ xuống đất, mặt mày tái mét, nước mắt ngừng rơi xuống.

 

Không nên thừa nhận là nên cắn răng phủ nhận đến cùng.

 

lúc nàng nên biện minh cho thế nào, Hoắc Ngọc lên tiếng: "Nếu ngươi thật sự gả cho bổn vương, bổn vương cũng thật sự cưới ngươi, ngươi chung tình với Tạ Ngọc Khanh, bổn vương cũng trong lòng. Hôm nay bổn vương liền hưu thư, trả tự do cho ngươi."

 

Hưu thê? Trả tự do cho nàng? Khoảnh khắc đó, khi Hoắc Ngọc hai chữ "hưu thê", nàng cảm thấy như trời đất sụp đổ, quả nhiên như Nguyệt phi , đuổi nàng .

 

"Không, hưu."

 

Ban đầu Tiết Ngưng sợ c.h.ế.t, nhưng khi Hoắc Ngọc hưu , nàng sắp đuổi khỏi vương phủ, sẽ chịu đựng ánh mắt thương hại, khinh bỉ hoặc coi thường của khác, Tiết Ngưng liền liều mạng, cũng quan tâm đến việc trái ý Ninh Vương nữa.

 

Hoắc Ngọc Tiết Ngưng một cái, ánh mắt lạnh lẽo, như băng giá: "Chẳng năm đó ngươi vương phủ, đổi phận với của ? Ngươi năm đó vì đến Tạ phủ chăm sóc Tạ Ngọc Khanh, đẩy Tiết Nhạn thế ngươi, lúc đó ngươi xuất giá ? Có thật sự quan tâm đến phận Ninh Vương phi của ? Tiết Ngưng, ngươi đây là khi quân!"

 

Tiết Ngưng sợ đến mặt mày tái mét, run rẩy, quỳ rạp xuống đất.

 

"Lúc ngươi nhất quyết đổi phận với Tiết Nhạn, quan tâm đến hậu quả của việc lừa dối Hoàng thượng ? Nếu ngươi vốn gả vương phủ, bổn vương cho ngươi hưu thư, là cho ngươi thể diện, nếu , ngươi nên thủ đoạn của bổn vương."

 

"Còn việc ngươi kết giao với gia quyến của các phi tần, cũng cứu nhà của ngươi, mà là đang nghĩ cách ở vương phủ, nếu , tại ngươi chậm chạp với các nương nương trong cung rằng ngươi cứu Tiết gia?"

 

Tiết Ngưng thể biện minh, sắc mặt trắng bệch, lạnh toát, cảm giác như rơi hầm băng, chỉ thấy khóe miệng Hoắc Ngọc nhếch lên một nụ giễu cợt: "Ngươi chịu hưu thê, là vì ngươi luyến tiếc phận Ninh Vương phi? Luyến tiếc cuộc sống giàu sang phú quý mắt ?"

 

Những lời của Hoắc Ngọc vô cùng cay nghiệt, lời đầy sự mỉa mai và chán ghét, sự kiên nhẫn cũng cạn kiệt.

 

"Ký hưu thư , bổn vương sẽ giữ thể diện cho ngươi, sẽ giao Lê Hương biệt viện ở ngoại ô kinh thành, còn cửa hàng và tiền trang ở kinh thành cho ngươi, đảm bảo cho ngươi nửa đời sống thoải mái."

 

Nàng chậm chạp nhận hưu thư trong tay Hoắc Ngọc, dùng sức bấm lòng bàn tay, trong lòng chỉ một ý nghĩ, nàng thể đuổi khỏi vương phủ, cũng là nàng chủ động rời , chứ Hoắc Ngọc ép buộc rời .

 

, nàng với Hoắc Ngọc: "Xin điện hạ cho ba ngày để suy nghĩ, ?"

 

"Được, bổn vương đồng ý với ngươi."

 

Phúc Bảo chuẩn xe ngựa xong, Tiết Nhạn đang định lên xe xuống núi, thấy Tiết Ngưng môi tím tái vì lạnh, vẻ mặt tiều tụy, mắt hai quầng thâm, như trong tuyết lâu.

 

"Tỷ tỷ, mau nhà , ngoài trời lạnh, nhà uống chén cho ấm ."

 

Tiết Nhạn vội vàng mời Tiết Ngưng thiền phòng, rót cho nàng một chén nóng, đưa đến tay nàng.

 

Tiết Ngưng đưa lên miệng nhấp một ngụm, đó đặt chén xuống, nắm chặt khăn tay trong tay, đột nhiên đổi sắc mặt, quát lớn: "Muội đang oán trách ? Oán trách đây đổi phận với ?"

 

Tiết Nhạn lắc đầu, tuy rằng năm đó là tỷ tỷ cầu nàng đổi phận, nhưng lúc đó nàng cũng Tạ Ngọc Khanh tổn thương, trong lúc đau lòng mới đồng ý đổi với tỷ tỷ.

 

"Vậy trách khi từ Tô Châu về kinh chậm chạp chịu đổi phận với ?"

 

Tiết Nhạn vẫn lắc đầu: "Ta lúc đó tỷ tỷ bệnh, trách tỷ tỷ."

 

Tiết Ngưng nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, mặt như nhuốm vài phần tức giận: "Nếu oán trách , tại trả thù ?"

 

Thấy Tiết Ngưng nổi giận, Tiết Nhạn kinh ngạc : "Tỷ tỷ hiểu lầm , chuyện trả thù từ ?"

 

Tiết Ngưng kìm nén lửa giận trong lòng: "Nếu trả thù , tại khi đổi phận với , vẫn còn qua với Ninh Vương! Chẳng lẽ những việc , là để chọc tức , trả thù ?"

 

Tiết Nhạn mím môi, khẽ nhíu mày, : "Ta từng nghĩ đến việc trả thù tỷ tỷ."

 

Nàng cũng từng nghĩ đến việc nhân cơ hội thành với Triệu Văn Hiên để rời khỏi kinh thành cùng nhà. ngờ Hoắc Ngọc bất chấp tất cả đến Triệu phủ cướp hôn.

 

Tiết Ngưng thật sự tức giận trong lòng, nhưng giả vờ như chuyện gì, : "Nói thật, lúc đó thật sự chút bực , lúc đó chỉ là dám tin biểu ca lòng đổi , dám tin thích ."

 

Tiết Nhạn bất đắc dĩ , ngờ Tạ Ngọc Khanh khiến tỷ tỷ sinh lòng đố kỵ.

 

"Biểu ca chắc thích , hơn nữa sớm buông bỏ từ khi quyết định đổi phận với tỷ tỷ."

 

Tiết Ngưng đột nhiên nắm lấy tay Tiết Nhạn, vội vàng : "Trước với , đắm chìm trong nỗi đau của hôn sự ban, cố chấp với quá khứ cùng biểu ca, bây giờ mới sai lầm lớn. hỏi một câu, hãy trả lời thật lòng. Việc quan trọng với tỷ tỷ."

 

Tiết Nhạn : "Tỷ tỷ cứ ."

 

"Muội động lòng với tỷ phu của ? Vì mới nhịn gặp khi chúng đổi phận?"

 

Tiết Ngưng cố nén sự chán ghét trong lòng, tiếp tục : "Cứ coi như là tỷ tỷ cầu xin , thể hứa với tỷ tỷ, sẽ gặp nữa, ?"

 

"Tỷ tỷ cũng hai ở trong vương phủ ngày đêm bên , nảy sinh hảo cảm với , nhưng Ninh Vương dù cũng là tỷ phu của , nếu thật sự thích , tỷ tỷ cũng thể để Vương gia nạp vương phủ. Việc bất chấp luân thường, sẽ đời chê. Việc liên quan đến danh tiếng của Tiết gia, liên quan đến thanh danh của , chẳng lẽ cả kinh thành đều xem trò của Tiết gia chúng , chẳng lẽ để tỷ tỷ ruột của ngẩng mặt lên mặt các quý nữ trong kinh thành ?"

 

Tiết Ngưng những lời với vẻ mặt oán hận, lời lẽ sắc bén, vô cùng cay nghiệt.

 

Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiết Nhạn, vội vàng : "Tỷ tỷ thể tin tưởng chứ?"

 

Nếu thể thuyết phục Ninh Vương, thì hãy khuyên Tiết Nhạn từ bỏ.

 

Muội của nàng luôn coi trọng lời hứa, chỉ cần hứa thì nhất định sẽ . Chỉ cần Tiết Nhạn đồng ý gặp Ninh Vương nữa, Ninh Vương đáp , cũng chỉ thể từ bỏ.

 

Mãi đến khi Tiết gia gặp chuyện, nàng còn là quý nữ cao quý nữa, mà Tạ Ngọc Khanh cũng ngày càng lạnh nhạt với nàng, nếu mất thêm cả phận Ninh Vương phi, đuổi khỏi Ninh vương phủ, nàng liền thật sự còn gì cả, nàng nhớ đến những lời Nguyệt phi với nàng hôm đó ở Minh Nguyệt cung.

 

Nàng nhất định thể hưu bỏ, thể đuổi khỏi vương phủ.

 

Mãi đến khi nhận câu trả lời của Tiết Nhạn, nàng mới hài lòng rời khỏi thiền phòng.

 

Ra khỏi Ngọc Long tự, nàng lên xe ngựa về phủ.

 

Huệ Nhi cũng : "Chúc mừng Vương phi! Bây giờ chỉ cần khuyên Nhị tiểu thư, Ninh Vương điện hạ chính là đơn phương si tình. Ninh Vương điện hạ phận tôn quý như , nhất định sẽ hạ cầu xin, đến lúc đó chỉ cần Vương phi mềm mỏng với Vương gia một chút, giành trái tim của Ninh Vương điện hạ, thì sẽ ai thể lay chuyển vị trí Vương phi của ."

 

"Thật sự ?" Nàng sợ Ninh Vương, nhất là khi đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của , nhớ đến việc gọi là Ngọc diện Diêm La, đôi tay dính m.á.u bao nhiêu , khiến sợ hãi.

 

Chỉ khuyên Tiết Nhạn thôi thì đủ, nàng tìm cho một chỗ dựa, cho dù Ninh Vương hưu thê, nàng cũng đường hoàng rời khỏi vương phủ.

 

Vừa về đến vương phủ, liền một tiểu cung nữ đến đưa ban thưởng.

 

Người đến là một tiểu cung nữ của Thừa Ân cung, còn mang theo ban thưởng của Nhu phi, ban thưởng gì khác ngoài vài tấm lụa là gấm vóc, vài cây trâm cài xinh , Tiết Ngưng cũng thấy gì quý hiếm.

 

tiểu cung nữ : "Nương nương thích hương do Ninh Vương phi , hôm nay Thừa Ân cung hái nhiều cánh hoa tươi, Nhu phi nương nương hỏi Ninh Vương phi hôm nay rảnh ? Muốn mời Vương phi cung hương cho nương nương."

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

 

Tiết Ngưng nghĩ thầm cơ hội đến , nếu Nhu phi trở thành chỗ dựa của nàng, cho dù thật sự Ninh Vương hưu thê, nàng cũng sẽ đuổi khỏi vương phủ một cách nhục nhã.

 

Một canh giờ , nàng theo tiểu cung nữ đến Thừa Ân cung gặp Nhu phi.

 

Trong cung điện rộng lớn, Nhu phi đang đắp chăn bông, nghiêng giường quý phi, nhắm mắt dưỡng thần.

 

Than trong cung điện đốt ấm, bước cửa cung, một luồng nhiệt phả mặt, Tiết Ngưng từ ngoài trời tuyết lạnh bước cung điện , cảm thấy vô cùng quen, trong cung quá nóng, nàng nóng đến toát mồ hôi.

 

Nhu phi thấy Tiết Ngưng đến, vui mừng xuống giường, với Tiết Ngưng: "Trong cung quá nóng, quen chứ?"

 

Nàng tiến lên cởi áo choàng lông cáo phía cho Tiết Ngưng, Tiết Ngưng thụ sủng nhược kinh, vội vàng lùi một bước, cung kính : "Vẫn là để tự ạ!"

 

Nhu phi mỉm dịu dàng, vẫn cởi áo choàng cho nàng, kéo nàng xuống gương: "Ngươi thích kiểu trang điểm Lạc Anh ? Vậy bản cung tự trang điểm cho ngươi."

 

Nói xong, Nhu phi cầm bút, chấm hộp phấn hồng, tỉ mỉ vẽ cánh hoa đào lên mi tâm và khóe mắt nàng. Mỉm Tiết Ngưng trong gương: "Đẹp ?"

 

Tiết Ngưng gật đầu: "Nương nương thật xinh ."

 

Nhu phi nắm lấy vai nàng, nàng từ trong gương: "Bản cung thấy ngươi vẻ buồn bã, nét mặt u sầu, tâm sự gì ?"

 

Tiết Ngưng vốn định tâm sự của với Nhu phi, nhưng nghĩ dù nàng và Nhu phi cũng mới chỉ gặp hai , những lời cũng tiện với Nhu phi, hơn nữa cũng chuyện gì vẻ vang. Nàng chỉ khách sáo : "Đa tạ nương nương quan tâm, dám phiền nương nương, nương nương loại hương nào ạ?"

 

Nhu phi : "Chuyện hương vội."

 

Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng nghịch túi hương nhỏ bên hông, Tiết Ngưng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ túi hương, nàng đột nhiên đổi sắc mặt, với Nhu phi: "Có thể phiền nương nương tháo túi hương xuống cho xem ?"

 

Nhu phi tháo túi hương xuống, đưa cho Tiết Ngưng, Tiết Ngưng ngửi mùi hương cảm thấy gì đó đúng, liền hỏi: "Đây là hương Lãnh Mai bình thường, mà là trộn lẫn một loại hương liệu khác."

 

Nhu phi kinh ngạc: "Đó là gì?"

 

Tiết Ngưng lắc đầu: "Ta cũng , nhưng việc liên quan đến nương nương, mỗi món đồ dùng đều cần kiểm tra cẩn thận."

 

"Ngươi đúng." Nhu phi cho gọi cung nữ hương cho Thừa Ân cung là Ngưng Hương đến.

 

Tiết Ngưng đưa túi hương cho Ngưng Hương, hỏi: "Ngươi hương Lãnh Mai đúng , nhưng bên trong hình như trộn lẫn một loại thảo dược. Tuy là gì, nhưng ngươi hãy kiểm tra kỹ càng, nương nương sợ lạnh, e là loại thảo dược rõ nguồn gốc sẽ gây hại cho sức khỏe của nương nương."

 

Ngưng Hương đưa túi hương lên mũi ngửi, đột nhiên đổi sắc mặt, quỳ xuống mặt Nhu phi dập đầu tạ tội: "Nô tỳ đáng c.h.ế.t, nô tỳ vô ý trộn lẫn thảo dược gây ảo giác và hương liệu hương với , xin nương nương trách phạt!"

 

Lập tức, tất cả cung nữ trong Thừa Ân cung đều sợ hãi quỳ rạp xuống đất, dám thở mạnh.

 

"Không , ngươi cũng cố ý, dậy ."

 

Nhu phi vẫn dịu dàng như khi, nàng đỡ Ngưng Hương dậy, hỏi: "Nếu lỡ dùng loại hương , sẽ hậu quả gì?"

 

"Sẽ tạm thời mất thần trí, sẽ xuất hiện ảo giác."

 

Nhu phi hỏi: "Vậy hại gì cho sức khỏe ?"

 

Ngưng Hương : "Không hại gì cho sức khỏe."

 

Nhu phi giữ Tiết Ngưng ở cung dùng bữa tối, thưởng cho nàng một ít cao dưỡng da, cho đưa nàng khỏi cung, đồng thời dặn dò nàng thường xuyên cung chơi.

 

Sau khi Tiết Ngưng rời , Nhu phi lên đài Tịch Tinh, đỉnh đài tuyết rơi đầy trời, chim ưng đang bay lượn bầu trời, với Ngưng Hương bên cạnh: "A Hành về , cho nó ăn chút thịt !"

 

Ngưng Hương liền với hai thị vệ phía : "Đưa nàng lên đây."

 

Hai thị vệ đẩy Hồng Phất lên , Ngưng Hương đưa khay thịt cho Hồng Phất: "Hôm nay ngươi cho chim ưng ăn."

 

Hồng Phất mặt mày tái mét, sợ hãi quỳ xuống đất: "Xin nương nương tha mạng cho nô tỳ. Nương nương, nô tỳ thật sự ."

 

Ngưng Hương lạnh: "Hôm đó ở rừng mơ, ngươi do dự, nhát gan, suýt nữa hỏng đại sự của nương nương, để ngươi cho chim ưng ăn, là quá rẻ cho ngươi , chẳng lẽ ngươi luyện thuốc cho nương nương ?"

 

Nghe thấy hai chữ "luyện thuốc", Hồng Phất kinh hãi c.h.ế.t, bởi vì đó là chuyện còn đáng sợ hơn cả cái c.h.ế.t.

 

Nàng run rẩy bưng khay thịt tới, chim ưng ăn hết thịt trong khay, liền lao về phía Hồng Phất, chỉ thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, Hồng Phất dần dần tắt thở.

 

Nhu phi Hồng Phất mổ mất hai mắt, rơi từ lầu xuống c.h.ế.t nền tuyết, m.á.u tươi từ nàng lan , còn rực rỡ và đỏ tươi hơn cả hoa mơ mới nở trong rừng mơ.

 

Thấy ánh mắt Nhu phi vẫn theo xe ngựa đang rời khỏi cung, Ngưng Hương tiến lên : "Ninh Vương phi thật sự sẽ dùng Thất Hồn thảo với Ninh Vương ? Nô tỳ thấy nàng nhút nhát, e rằng thể giúp nương nương thành sự."

 

Nhu phi nghịch túi hương trong tay: "Tính tình nàng tuy nhu nhược, nhưng tự ái, chắc cam tâm tình nguyện rời khỏi vương phủ, nàng tuy nên chuyện lớn, nhưng thể lợi dụng . Bảo Triệu Thượng cung thêm chút sức nữa!"

Loading...