Tướng công nhà tỷ tỷ - Chương 54

Cập nhật lúc: 2025-01-05 13:01:26
Lượt xem: 230

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

54.

 

Bàn tay nhỏ bé mềm mại chui chui , Hoắc Ngọc thể kìm chế , thở bên tai như hoa như xạ, khắp nơi đều đang gảy lên dây đàn trong lòng, Tiết Nhạn thấy đầu choáng váng, đầu nghiêng sang một bên, môi liền chạm dái tai , thấy vành tai đỏ bừng, một cảm giác ngứa ngáy tê dại lập tức lan khắp .

 

Hắn sắp nhịn nữa .

 

"Nhạn nhi, chỗ đó thể chạm ."

 

Tiết Nhạn cau mày, giọng điệu cũng chút bất mãn, lầm bầm bên tai , "Keo kiệt."

 

nàng chỉ chạm , còn véo một cái, tiếng như chuông bạc vang lên bên tai, "Không cho chạm, nhưng thể véo, đúng !" Hoắc Ngọc cảm thấy bất lực, cuối cùng nắm lấy bàn tay nhỏ bé an phận của nàng, "Ra khỏi cung, về đến nhà, bổn vương cho nàng véo tùy ý."

 

Gò má ửng hồng áp mặt , lẽ là do nàng say rượu, cảm thấy mặt nóng ran, áp mặt Hoắc Ngọc, nàng liền cảm thấy mát lạnh dễ chịu, liền cọ cọ mặt .

 

Hoắc Ngọc sắp sụp đổ , đối mặt với Tiết Nhạn mơ mơ màng màng, vô tình trêu chọc khác, Hoắc Ngọc cảm thấy cả đời e rằng sẽ thua trong tay nàng, đối mặt với nàng, chút sức chống cự nào.

 

"Ta còn nhà nữa, nhà của đều ở trong đại lao..." Tiết Nhạn lầm bầm , giọng điệu buồn bã.

 

Nghe nàng như , tim Hoắc Ngọc cũng theo đó mà nhói lên, "Nàng còn , bổn vương sẽ cùng nàng cứu nhà của nàng ."

 

Người lưng dường như mơ màng đáp một tiếng, đột nhiên, nàng hôn một cái lên mặt Hoắc Ngọc, "Vương gia, thật ."

 

Kỳ thật Hoắc Ngọc nàng phu quân thật .

 

Hắn lấy hưu thư, nóng lòng cưới nàng thê tử .

 

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, bông tuyết trắng xóa bay lả tả như lông ngỗng rơi xuống ngói lưu ly vàng óng, bông tuyết nhỏ li ti rơi cành cây, rơi mặt hồ, rơi đỉnh đầu. Hoắc Ngọc là võ tướng, mười sáu tuổi chiến trường, ăn ngủ đều ở trong quân doanh, tuy bằng Tạ Ngọc Khanh tài hoa hơn , bằng ngâm thơ phú, lúc Hoắc Ngọc bông tuyết bay lả tả ngừng bầu trời, nghĩ đến chuyện nhất cả đời , chính là cùng nàng bạc đầu giai lão.

 

"Rượu ngon thật! Lại thêm một bầu nữa!"

 

Tiết Nhạn đột nhiên mở mắt , giơ cao tay, "Vương gia, chúng uống một chén."

 

Nói xong nhoài lưng , ôm lấy cổ .

 

Hoắc Ngọc mỉm , hẳn là nàng mơ cũng uống rượu, uống đến hứng khởi, .

 

E rằng là vì chuyện Tạ Ngọc Khanh đột nhiên cầu trong Quỳnh Lâm yến và chuyện Tiết Ngưng hạ độc khiến nàng buồn bã trong lòng, uống say.

 

"Vẫn về đến nhà ?" Nàng xóc nảy đến khó chịu, sờ đủ, nàng cảm thấy trong lòng vui.

 

"Sắp đến ."

 

Người lưng hài lòng , hình như là sợ khác thấy, liền ghé sát tai , nhỏ giọng : "Ta Vương gia là thẹn thùng, là đợi về nhà mới cho sờ ?"

 

Nàng vẫn còn nhớ chuyện .

 

Đây là trong hoàng cung, thỉnh thoảng cung nữ, thái giám cầm đèn cung đình, vội vàng chạy đến các cung việc.

 

Bọn họ chỉ từng thấy Ninh Vương mặc một áo giáp, mỗi khải trở về, những ngày lễ tết cung vấn an Nguyệt phi, sát khí mà Ninh Vương mang từ chiến trường về, ai ai cũng kính sợ, lúc thấy , càng là tránh xa từ sớm.

 

bọn họ từng thấy Ninh Vương cõng một nữ tử, ánh mắt đầy sát khí lúc tràn đầy cưng chiều dịu dàng, cung nữ, thái giám thấy Ninh Vương so với ngày thường quả thực như biến thành khác, dân gian đồn đại Ninh Vương và Ninh Vương phi tình cảm , hôm nay thấy quả nhiên đúng như lời đồn.

 

Đôi thần tiên quyến lữ thật sự khiến hâm mộ thôi, cung nữ, thái giám ngang qua đều che miệng trộm, hành lễ với Ninh Vương, "Bái kiến Vương gia, Vương phi."

 

Đặc biệt là trong miệng Vương phi dường như đang sờ sờ, những cung nữ da mặt mỏng đỏ mặt, che miệng hỏi nhỏ đối phương: "Là ý mà thấy ?"

 

"Ninh Vương điện hạ thật sự quá cưng chiều Vương phi!"

 

"Không ngờ Ninh Vương điện hạ mà cũng mặt dịu dàng săn sóc như ."

 

Đột nhiên, ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Ngọc quét qua, "Mấy các ngươi ."

 

Mấy cung nữ nhỏ giọng bàn tán đều sợ run cả , sợ sai câu nào, chọc giận Ninh Vương, sợ hãi vội vàng quỳ rạp xuống đất, dám thở mạnh.

 

"Quỳ gì, mau lên." Hoắc Ngọc với cung nữ dẫn đầu: "Đừng căng thẳng, những lời bọn họ bổn vương thích , ngươi cầm bạc chia cho bọn họ. Thưởng cho các ngươi."

 

Cung nữ kích động nhận thưởng, chia bạc thưởng cho mấy cung nữ ở đó, cố ý lớn: "Ninh Vương điện hạ tuấn phi phàm, khí vũ hiên ngang, Vương phi của chúng thật tinh mắt!"

 

Các cung nữ thưởng bạc, đồng thanh : "Ninh Vương điện hạ và Vương phi thật sự là trời sinh một cặp, thật sự là thần tiên quyến lữ khiến ngưỡng mộ."

 

Hoắc Ngọc cảm thấy hài lòng, nhịn cong khóe môi.

 

Hoắc Ngọc là, đó tin tức Ninh Vương và Ninh Vương phi phu thê ân ái truyền khắp hoàng cung.

 

con đường thông khỏi cung , các vị hoàng tử phi đều kéo phu quân của bắt chước theo, các vị hoàng tử phi khác thì gì, nhưng Ngũ hoàng tử phi hình đẫy đà, cân nặng ngang với hai Ninh Vương phi, vì cõng Ngũ hoàng tử phi, chân của Ngũ hoàng tử trật mất mấy ngày, mãi đến Ngũ hoàng tử mới tìm Hoắc Ngọc, nhỏ giọng : "Nghe Lục và Vương phi ân ái, thể kiềm chế một chút , đóng cửa ân ái trong nhà là . Ngũ ca hại thảm , ai mà Ngũ hoàng tẩu của hai trăm cân, cõng nàng chịu nổi ."

 

Hoắc Ngọc cho là đúng : "Xem là Ngũ ca ngày thường thiếu rèn luyện, chi bằng đến quân doanh luyện tập cùng một tháng, Ngũ ca cõng Ngũ hoàng tẩu sẽ đỏ mặt thở dốc nữa."

 

Ngũ hoàng tử, "... Không cần, Ngũ ca cảm ơn ." Hắn chỉ một hoàng tử nhàn hạ, quân doanh là nơi đến ? Huống chi còn luyện tập cùng Hoắc Ngọc, c.h.ế.t cũng lột da.

 

Đó đều là chuyện .

 

Lúc tuyết rơi càng lúc càng lớn, trời đổ tuyết đường trơn, để Tiết Nhạn ngã, Hoắc Ngọc thể chậm , còn một đoạn đường dài mới khỏi cung.

 

Từ Quỳnh Lâm uyển đến Thừa Càn môn, các hoàng tử, công chúa bình thường sẽ lựa chọn kiệu, nhưng vì Hoắc Ngọc luyện võ, tốc độ bộ nhanh hơn bọn họ nhiều, nhưng cõng Tiết Nhạn, chỉ thể cẩn thận duy trì cân bằng.

 

Y phục của nàng kéo mở, lộ một mảng da thịt lớn ngực, Tiết Nhạn đợi lâu như cũng thấy đưa về nhà, khỏi cảm thấy bất mãn trong lòng, "Sao vẫn đến? Xóc đến mức đầu sắp choáng ."

 

Trong dày một trận cuồn cuộn, nàng nghiêng đầu sang một bên, môi vô tình chạm cổ .

 

Cơ thể Hoắc Ngọc cứng đờ, một trận tà hỏa trong cơ thể bùng lên, nghĩ đến phía xa chính là Minh Nguyệt cung của mẫu phi, đột nhiên đổi chủ ý.

 

Hắn nhịn nữa, cũng nhịn nữa.

 

Tiết Nhạn hình như cũng chờ nữa.

 

Để phiền mẫu phi nghỉ ngơi, kinh động cung nữ thái giám trong Minh Nguyệt cung, Hoắc Ngọc ôm Tiết Nhạn bay qua tường, Thanh Tiêu uyển, nơi và Thái tử hoàng từng ở trong Minh Nguyệt cung.

 

Hắn lặng lẽ đặt Tiết Nhạn lên giường, nhẹ nhàng đóng cửa.

 

Người giường lầm bầm, "Ưm... Lạnh quá!" Tiết Nhạn đột nhiên từ lưng ấm áp đến chiếc giường lạnh lẽo , tự nhiên là hài lòng.

 

Thanh Tiêu uyển bỏ trống từ lâu, trong phòng trống , ngay cả đồ trang trí cũng mấy thứ, căn phòng trống trải tự nhiên là lạnh lẽo, thêm đó bên ngoài băng thiên tuyết địa, căn phòng liền càng thêm lạnh lẽo.

 

Hoắc Ngọc xuống bên giường, định đắp chăn cho Tiết Nhạn, đột nhiên, Tiết Nhạn mở mắt , Hoắc Ngọc, khóe môi cong lên.

 

Nàng giở trò ? Mỗi nàng như , trong đầu nhỏ đều là nghĩ mấy trò tinh quái để chọc khác.

 

Hoắc Ngọc : "Nhìn bổn vương như gì, chẳng lẽ là thấy bổn vương đặc biệt tuấn phi phàm ."

 

Đột nhiên, Tiết Nhạn dậy sờ sờ môi , "Mềm quá, hôn."

 

Sau đó chống dậy, hôn lên môi , hôn xong còn thè đầu lưỡi l.i.ế.m liếm khóe môi, "Môi của Vương gia mềm quá. Hình như còn ngọt nữa."

 

"Đây chính là chủ động quyến rũ bổn vương."

 

Hoắc Ngọc nhịn nữa, cúi áp xuống, nắm lấy eo thon mềm mại của nàng, áp sát mềm mại của nàng, hôn lên môi nàng.

 

Ôm nàng lăn lên giường.

 

Lúc ngày thường, Nguyệt phi quả thực ngủ .

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

hôm nay Hoàng thượng đưa đến một con mèo, con mèo đó vì đầu tiên đến Minh Nguyệt cung, vì quen, liền meo meo kêu ngừng.

 

Tiếng kêu Nguyệt phi phiền lòng, khó mà chợp mắt . Bà liền giày, dậy xem con mèo nuôi ở trong sân, con mèo đó nhốt trong lồng, cuộn tròn thành một cục. Thấy Nguyệt phi, càng kêu meo meo ngừng, Nguyệt phi hỏi Tử Tô: "Nó là đói bụng ?"

 

Tử Tô : "Nô tỳ mới cho nó ăn cá khô, tại , nó vẫn cứ kêu."

 

Nguyệt phi tới lui lồng, khốn khổ nên lời, bà hận Hoàng thượng ngừng đưa mèo đến cung của bà.

 

Tử Tô vội vàng khoác áo cho Nguyệt phi, "Nương nương, trời càng lúc càng lạnh, cẩn thận cảm. Chi bằng nô tỳ lén ném con mèo ?"

 

"Nó cũng thật đáng thương." Khóe môi Nguyệt phi nhếch lên một nụ mỉa mai, vài bông tuyết rơi trời, nghĩ thầm bên ngoài băng thiên tuyết địa, con mèo ném ngoài chỉ thể c.h.ế.t đói. Quấn chặt áo choàng, Tử Tô, "Ngươi cho rằng bổn cung cung nhiều năm như , thích mèo ?"

 

Tử Tô Nguyệt phi, thấy ánh mắt buồn bã của bà, cũng nhịn đỏ hoe mắt.

 

Nguyệt phi đưa tay vuốt ve con mèo đó, Tử Tô hoảng sợ vội vàng ngăn cản, "Nương nương, cẩn thận."

 

Nguyệt phi lúc nhỏ từng mèo cào thương, một loại sợ hãi bản năng đối với mèo, mà loại mèo Tây Vực thuần hóa, dễ thương, Tử Tô thật sự hiểu, tại Hoàng thượng rõ ràng Nguyệt phi nương nương sợ mèo, mà vẫn cứ đưa mèo đến Minh Nguyệt cung.

 

Nguyệt phi sân, phủi tuyết xích đu, nhớ đầu tiên Hoàng đế đưa mèo đến, bà thấy con mèo trắng muốt mắt xanh biếc , bà sợ hãi hét lớn vội vàng trốn lưng Hoàng đế.

 

Bà vốn tưởng rằng Hoàng đế sẽ đuổi con mèo đó , nhưng nào ngờ Hoàng đế ôm con mèo đó lên, đặt lòng bà, dịu dàng : "Nàng thích mèo nhất, sợ nó chứ! Nhìn xem, trẫm tìm cho nàng một cục bông nữa ."

 

Tuy thấy ánh mắt dịu dàng, tràn đầy yêu thương đó, Nguyệt phi một câu từ chối .

 

Sau đó, mỗi Hoàng đế đến Minh Nguyệt cung, đều bắt bà ôm mèo xích đu, đích vẽ tranh cho bà, nhưng bức tranh đó mãi mãi chỉ góc nghiêng.

 

Sau đó Hoàng đế còn cách ba bữa nửa tháng đưa mèo đến, mỗi đưa đến đều là mèo lông trắng muốt.

 

con mèo đó xuất thần, bà ôm con mèo lòng, nhẹ nhàng vuốt ve nó, nhưng kỳ lạ là con mèo hề phát cuồng cào bà, mà ngoan ngoãn nhắm mắt , dường như ngủ.

 

Nguyệt phi con mèo đang ngủ say trong lòng, cong môi . Bà đưa tay đón lấy vài bông tuyết nhẹ nhàng, "Kỳ thật nữ tử trong cung cũng chẳng khác gì bổn cung. Nhu phi như sủng ái, kỳ thật bà so với bổn cung thì hơn bao nhiêu? Ngươi tại Nhu phi mỗi đều trang điểm lạc  ?"

 

Tử Tô mái hiên cùng Nguyệt phi, bông tuyết bay lả tả, yên lặng lắng , nàng lúc nương nương trong lòng khổ sở, chỉ là tìm một để tâm sự.

 

"Chỉ vì đó thường xuyên trang điểm lạc , Nhu phi dù sủng ái đến cũng chỉ là cái bóng của đó mà thôi. Nhu phi dám tay với Ngọc nhi, chúng cũng nên tặng bà một món quà lớn."

 

Nguyệt phi Tử Tô bên cạnh, : "Ngày mai sai đưa bức tranh mà bổn cung trân quý đến Thừa Ân cung."

 

"Vâng."

 

Nguyệt phi : "Nhiều năm như , bà ở bên cạnh Hoàng đế lẽ quên mất, bà tưởng rằng khác sẽ bao giờ bí mật đó. Bổn cung liền nhắc nhở bà , bà rốt cuộc là phận gì. Rốt cuộc là vì sủng ái!"

 

Con mèo thật sự ngoan, cuộn tròn thành một cục trong lòng bà, ngủ ngon lành, bà định ôm con mèo về tẩm cung.

 

Đột nhiên thấy một tiếng động nhỏ, tiếng động đó giống như tuyết dày đè lên cành cây, cành cây chịu nổi sức nặng, cuối cùng khối tuyết đó rơi xuống đất.

 

"Tiếng động đó là từ Thanh Tiêu các truyền đến ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tuong-cong-nha-ty-ty/chuong-54.html.]

Lúc , Hồng tam công công vội vàng chạy đến, thấy tiếng bước chân của ông , thể thấy võ công cao cường, ngay cả lúc bộ cũng phát bất kỳ tiếng động nào.

 

Hồng tam cung kính hành lễ với Nguyệt phi, nhỏ giọng : "Nương nương, là Ninh Vương điện hạ trở về."

 

Nguyệt phi lập tức vui mừng, đưa con mèo cho Tử Tô, "Bên ngoài trời lạnh như , bổn cung nấu cho nó một bát canh gừng, thêm chút điểm tâm."

 

Ninh Vương trở về, nương nương cũng còn buồn bã nữa, Tử Tô cũng vui mừng, : "Nhiều năm như , Ninh Vương điện hạ vẫn luôn chinh chiến bên ngoài, nương nương ngày nào lo lắng cho điện hạ, mỗi điện hạ trở về, nương nương đều đích xuống bếp, điện hạ thích nhất bánh hồ đào do nương nương , nô tỳ sẽ bóc hồ đào cho nương nương."

 

"Nhớ hâm nóng một bình rượu, bên ngoài lạnh quá, uống chén rượu ấm cho ấm ."

 

Hồng tam thấy chủ tử vui vẻ trong lòng, thật sự nỡ phiền tâm trạng của chủ tử, ông thấp giọng nhắc nhở: "Bẩm nương nương, điện hạ còn mang theo một nữ tử trở về."

 

Nửa đêm leo tường, còn mang theo một nữ tử trở về, Nguyệt phi trợn to mắt, cảm thấy khó tin, mừng lo, : "Nhi tử của thật sự giỏi."

 

an ủi, lo lắng xoa xoa tay, tới lui.

 

"Ngươi , thật sự là nữ tử ?"

 

Hồng tam võ công cao cường, tuy ngoài sáu mươi, nhưng thể nhẹ nhàng, thủ bất phàm, một chút động tĩnh cũng thể qua mắt ông , tuy lớn tuổi, nhưng tai thính mắt tinh hơn khác.

 

"Lão nô khi thấy động tĩnh trong Thanh Tiêu các, liền bay lên nóc nhà, ánh sáng le lói phản chiếu mặt tuyết, lão nô thấy rõ ràng, trong lòng Ninh Vương điện hạ quả thực ôm một nữ tử, hiện giờ lặng lẽ đến Thanh Tiêu uyển, kinh động đến bất kỳ ai, còn nữa lão nô thấy nữ tử đó hình như say rượu."

 

Nguyệt phi mừng rỡ, vội vàng với Tử Tô: "Say rượu thì ! Ngươi mau đến Thanh Tiêu các chuẩn một chút." Thanh Tiêu uyển nhiều năm ở, tuy bà mỗi ngày đều sai quét dọn, nhưng căn phòng đó quá lạnh lẽo, còn đốt than. Ninh Vương quanh năm sống trong quân doanh, quen sống cuộc sống giản dị kham khổ, tự nhiên là sợ lạnh, nhưng nữ tử thể yếu ớt, thể ở trong căn phòng lạnh lẽo như .

 

Nguyệt phi vội vàng gọi nàng trở về, "Bảo Quế ma ma đến đây một chuyến."

 

Quế ma ma Tử Tô gọi dậy khỏi giường giữa đêm, tưởng rằng xảy chuyện gì lớn, Tử Tô Ninh Vương nửa đêm mang theo một nữ tử Thanh Tiêu các, lập tức tỉnh táo hẳn.

 

Thanh Tiêu các cách xa tẩm cung của Nguyệt phi, trong sân trồng đầy cây quế, đến mùa thu khi hoa quế nở rộ, tự nhiên là thơm ngát cả vườn, bây giờ cành quế phủ đầy tuyết, cũng một vẻ riêng.

 

Nguyệt phi cầm đèn cung đình, ngừng nháy mắt với Tử Tô và Quế ma ma, cố gắng để phát tiếng động mặt tuyết, sợ kinh động Ninh Vương và nữ tử trong phòng ngủ.

 

Bà hạ giọng xuống thấp, "Các ngươi nhỏ tiếng một chút, Ngọc nhi đứa nhỏ đó da mặt mỏng, nếu nó phát hiện bổn cung dẫn đến lén, e rằng sẽ hổ, chuyện tự nhiên là khó mà thành."

 

Giọng của Quế ma ma càng nhỏ hơn, "Vâng, nô tỳ sẽ nhẹ nhàng hơn."

 

Cánh cửa phát một tiếng cọt kẹt, Tử Tô cuối cùng cũng đẩy cửa một khe hở.

 

Nguyệt phi và Quế ma ma đồng thời hiệu với Tử Tô, "Suỵt."

 

"Dùng sức mạnh như gì? Người trong phòng đều thấy ."

 

Quế ma ma áp mắt khe cửa, thấy cảnh tượng trong phòng, lập tức trợn to mắt, đây cũng quá táo bạo .

 

Nguyệt phi sốt ruột : "Để bổn cung xem thử."

 

Qua khe cửa, Nguyệt phi thấy Tiết Nhạn đè Hoắc Ngọc lên giường, lên đùi , định cởi y phục của .

 

Bộ y phục màu đen bó sát của Hoắc Ngọc kéo mở, ngay cả cúc ngọc cổ áo cũng rơi ở .

 

Mà Tiết Nhạn đang định đưa tay trong, Hoắc Ngọc nắm lấy, nắm tay nàng trong lòng bàn tay.

 

Nguyệt phi mà kích động thôi, "Chính là như , hôn . Ngọc nhi nhất định nhịn ."

 

Tử Tô đỏ mặt, thấy Quế ma ma vui vẻ , nắm lấy tay bà , kích động : "Vương gia cố lên!"

 

Nguyệt phi cũng theo: "Ngọc nhi cố lên!"

 

Trên giường trong phòng ngủ, Tiết Nhạn nắm lấy tay, bất mãn : "Vương gia về nhà sẽ cho sờ ? Nắm tay gì? Ta còn sờ."

 

Hoắc Ngọc dở dở , cho nàng sờ, nàng liền đè lên giường, cởi y phục của , nhưng cho nàng sờ một vẫn đủ, nàng còn sờ cơ bụng của , chỉ sờ thôi vẫn đủ, nàng còn véo nữa.

 

Như thể nhịn .

 

Hắn chỉ đành dỗ dành nàng, "Chỉ sờ cuối cùng thôi, ?"

 

Hoắc Ngọc cuối cùng cũng thỏa hiệp, mà Tiết Nhạn sờ cơ bụng của , cũng hài lòng nhoài ngủ .

 

Hoắc Ngọc khó mà kìm nén dục vọng.

 

Hắn thở dài một tiếng, đặt gây họa lên giường, đắp chăn cho nàng, đó dậy tắm rửa ở tịnh thất.

 

Rất nhanh trong tịnh thất truyền đến tiếng nước.

 

Nguyệt phi đang xem đến đoạn cao trào, thấy Hoắc Ngọc cẩn thận đặt Tiết Nhạn lên giường, đắp chăn cho nàng. Chỉ hôn nhẹ lên trán nàng, liền dậy tắm rửa ở tịnh thất.

 

Bà cảm thấy ảo nảo, giống như bà đang xem một cuốn thoại bản tình tiết vô cùng hấp dẫn, nhưng đột nhiên xem một nửa, còn đoạn nữa, thoại bản còn chuyện thế nào, xin hồi phân giải.

 

"Vậy mà hết ? Chỉ hôn một cái? Sờ một cái?"

 

Nguyệt phi đến đây, cảm thấy tiếc nuối, yên, hận thể ấn đầu Hoắc Ngọc xuống hôn Tiết Nhạn đang ngủ say giường.

 

"Đều như , còn động phòng." Nguyệt phi buồn bã Quế ma ma, "Ngọc nhi gần đây là quá mệt mỏi ? Nó là luôn uể oải ? Hay là quanh năm chinh chiến bên ngoài, từng chạm nữ nhân, còn mùi đời?"

 

Vậy mà mỹ nhân đang ở trong lòng, đối mặt với sự cám dỗ như , mà vẫn hề động tâm.

 

"Người ngủ , chẳng là càng dễ dàng hành sự ?" Bà buồn bã Quế ma ma, "Xem là Ngọc nhi quá mệt mỏi, thể quá suy nhược, bổn cung đích nấu cho nó một bát thuốc bổ."

 

Lại căn dặn Quế ma ma: "Ma ma tương đối kinh nghiệm, chuyện còn cần ma ma thúc đẩy chuyện đêm nay."

 

Quế ma ma thề thốt : "Nô tỳ nhất định sẽ nghĩ cách để Vương gia và Tiết nhị tiểu thư động phòng đêm nay."

 

Nếu còn động phòng , bà sẽ rời cung cáo lão hồi hương, bà tin, ba mươi sáu cách động phòng mà bà ghi chép , tác dụng với Vương gia và Vương phi.

 

Nghe thấy mấy chữ Tiết nhị tiểu thư, Nguyệt phi khỏi cau mày, "Mấy chữ Tiết nhị tiểu thư xuôi tai chút nào!"

 

Quế ma ma hiểu ý của Nguyệt phi, bẩm báo: "Tiết Ngưng ký hưu thư, rời khỏi Vương phủ , hơn nữa điện hạ luôn cưới là Tiết nhị tiểu thư."

 

Nguyệt phi hài lòng gật đầu, "Nàng cũng nên nhường chỗ , lúc nàng vốn gả Vương phủ, còn lỡ chuyện của Ngọc nhi và Nhạn nhi."

 

Quế ma ma : "Tuy là tỷ , nhưng nàng và Nhị tiểu thư quả thực khác một trời một vực, khi Tiết gia gặp chuyện, Tiết nhị tiểu thư dùng trí thông minh của , vẫn luôn tìm kiếm chứng cứ cho nhà, minh oan cho nhà, nhưng Tiết Ngưng chỉ nghĩ đến việc giữ vị trí Vương phi của , còn nữa lúc ở Tô Châu, cũng là Nhị tiểu thư màng đến an nguy tính mạng của , vì điện hạ, chủ động ở ứng phó với hải tặc, thể cùng hoạn nạn mới là phu thê thật sự."

 

Nguyệt phi hài lòng gật đầu, "Nhi tử của thật tinh mắt, đêm nay, bổn cung tổ chức một hôn lễ long trọng cho bọn họ. chuyện động phòng nhanh chóng sắp xếp, đừng để nhi tức như chạy mất. Quế ma ma, ngươi mau chuẩn chuyện động phòng."

 

"Vâng. Nô tỳ tuân lệnh."

 

Quế ma ma vô cùng coi trọng mệnh lệnh của Nguyệt phi, bà suy nghĩ cẩn thận, dặn dò Tử Tô vài câu, Tử Tô : "Quả nhiên là ma ma, chuyện ma ma tay, nhất định sẽ thành công."

 

"Đó là điều đương nhiên."

 

Quế ma ma quyết tâm, đêm nay bà sẽ canh giữ ở đây, Vương gia và Vương phi động phòng, bà sẽ để họ rời nửa bước.

 

Bà vội vàng sai khiêng một thùng tắm đến, trong thùng tắm rải đầy cánh hoa, tỏa mùi thơm dễ chịu.

 

Tử Tô bước lên định đánh thức Tiết Nhạn, nhưng Tiết Nhạn ôm gối ngọc ngủ say sưa, gọi mấy cũng tỉnh, nàng thật sự còn cách nào, Quế ma ma : "Để ."

 

Quế ma ma sức khỏe , một tay bế Tiết Nhạn lên, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc Tiết Nhạn, khỏi cau mày, "Rốt cuộc là uống bao nhiêu , Nhị tiểu thư đầy mùi rượu, cũng nên tắm rửa sạch sẽ. Người , hầu hạ Nhị tiểu thư tắm rửa!"

 

Tiết Nhạn bất mãn : "Ta tắm, ngủ."

 

Quế ma ma vung tay lên, chỉ huy hai nha bước lên, trực tiếp cởi sạch y phục của nàng, bế thùng tắm.

 

Quế ma ma thấy làn da trắng nõn như tuyết, vô cùng hài lòng, cho dù là lúc bà ti tẩm ma ma, cũng từng gặp qua làn da trắng như ngọc dương chi thượng phẩm như , nghĩ thầm nếu Vương gia thấy nhất định sẽ yêu thích buông tay, còn lo lắng gì chuyện động phòng thành công nữa.

 

Mái tóc đen dài dày dặn như tảo biển như lụa satin buông xõa bên cạnh thùng tắm, mỹ nhân da trắng như tuyết, môi đỏ như son, xinh tuyệt trần.

 

Đặc biệt là mỹ nhân trong thùng tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hun đến mức da ửng hồng, thấy liền khiến thể rời mắt.

 

Mỹ nhân khi tắm bằng cánh hoa thơm ngát, nhưng đây mới chỉ là bước đầu tiên.

 

Trong lòng Quế ma ma vô cùng kích động, cuối cùng cũng đến lượt bà phát huy .

 

Đã đến lúc thể hiện thực lực thực sự của bà .

 

Quế ma ma căn dặn các cung nữ: "Đi lấy y phục mà chuẩn cho Vương phi. Còn nữa khiêng cho một cái gương lớn đến đây."

 

Tiết Nhạn cảm thấy đầu choáng váng, mơ mơ màng màng cảm thấy ném thùng tắm.

 

Chỉ là nước trong thùng tắm thơm, nước cũng ấm áp, định mở mắt , nhưng da thịt ngâm trong nước nóng, nàng cảm thấy thoải mái, liền ngủ .

 

Nàng tắm xong từ lúc nào, cũng khỏi thùng tắm từ lúc nào, còn y phục, đỡ gương,

 

Chiếc gương cao bằng một , dựng dựa tường, mỹ nhân trong gương, Quế ma ma cảm thấy hài lòng.

 

Hỏi Tử Tô, "Nàng ?"

 

Tử Tô Tiết Nhạn trong gương, ngừng gật đầu, "Đẹp, thật sự quá . Nếu điện hạ thấy Vương phi xinh như , e rằng chân cũng bước nổi."

 

Quế ma ma ngạo nghễ ngẩng đầu, chỉ huy đám cung nữ: "Gian phòng quá trống trải, các ngươi bài trí, chuẩn một chút, đó mời Điện hạ."

 

Đám cung nữ đồng thanh đáp: "Dạ."

 

"Lại mời Ninh Vương điện hạ."

 

Quế ma ma dẫn Ninh Vương phòng. Trên đất từ khi nào trải thảm nhung. Trên tấm thảm nhung trắng muốt rải đầy cánh hoa đỏ. Hoắc Ngọc vén từng lớp sa mỏng, chỉ thấy Tử Tô dìu vị giai nhân gương. Ánh mắt giai nhân m.ô.n.g lung, dường như vẫn tỉnh giấc.

 

Nhìn thấy y phục trong suốt giai nhân, Hoắc Ngọc sững sờ.

 

Đó là một bộ y phục đặc thù, chỉ những nơi yếu hại mới che bằng những viên trân châu nhỏ. Bộ y phục gần như trong suốt.

 

Thấy vẻ kinh diễm trong mắt Ninh Vương, Quế ma ma thầm nghĩ đến cả chân Ninh Vương cũng khó mà nhấc lên , bèn : "Vương gia đến , Tiết nhị tiểu thư liền giao cho Vương gia ."

 

Quế ma ma nháy mắt với Tử Tô, vội vàng đóng cửa ngoài.

 

Tiết Nhạn bỗng nhiên mất điểm tựa, ngã lòng Hoắc Ngọc. Hoắc Ngọc vô tình chạm những viên trân châu nhỏ, đầu ngón tay như phỏng.

 

Bên ngoài cửa, Tử Tô khó hiểu hỏi: "Ma ma đặt một tấm gương lớn trong phòng là dụng ý gì?"

 

Quế ma ma : "Tấm gương tác dụng lớn lắm. Đối với sự kinh hỉ trong phòng sự, đó chính là gấp đôi."

 

Quế ma ma với Nguyệt phi: "Lão nô cam đoan đêm nay nhất định viên phòng sẽ thành."

Loading...