Tướng công nhà tỷ tỷ - Chương 84 (1)

Cập nhật lúc: 2025-03-16 14:50:17
Lượt xem: 104

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

84

 

Tiết Nhạn chút e ngại, thản nhiên đáp: "Tật bớt mặt Công chúa mang sắc xanh, dùng yên chi và hương phấn che phủ ước chừng năm sáu phần, hiệu quả e rằng lắm. Tuy nhiên, thần từng qua trong y thư, một loài hoa tên là Tử Mạt Lý, dịch hoa của nó thể nhuộm màu. Nếu dùng dịch hoa đó bôi lên tật bớt, khiến vùng da còn sắc xanh, phối hợp thêm hương phấn che phủ, hiệu quả chắc chắn tăng lên gấp bội. Chỉ là, Tử Mạt Lý mọc ở Bắc Địch, Đại Yến chúng ."

 

"Lời thật? Ngươi thật sự cách che tật bớt , khiến da cũng trắng mịn vô khuyết như bọn họ?"

 

Tiết Nhạn gật đầu, "Dân nữ nguyện thử giúp Công chúa."

 

Tiệm Vân Nê phường mới mở bỗng chốc nổi danh khắp kinh thành, thể giúp nữ tử cải lão đồng, những nữ tử dung nhan khuyết điểm bước tiệm , khi ngoài đều tự tin bỏ mũ che mặt. Họ chỉ dung mạo trắng mịn vô khuyết, mà còn tự tin xinh hơn xưa.

 

Thác Bạt Trường Ý những ngày qua luôn sai âm thầm quan sát, còn bắt vài trong đó hỏi, bọn họ đều quý chưởng quầy của Vân Nê phường một đôi tay khéo léo, thể giúp lột xác, tựa như tái sinh.

 

Nàng khẽ vuốt ve tật bớt mắt, lòng tràn đầy hy vọng. Tuy xuất cao quý, phận Công chúa, dường như tất cả, nhưng mang theo tật bớt từ trong bụng . Mẫu hậu lúc sinh thời mỗi khi thấy mặt nàng đều thở dài, tật bớt hủy hoại dung nhan vốn thanh tú.

 

Đôi mắt nàng sáng, như hắc bồ đào, nhưng khác thấy đôi mắt xinh , liền lập tức chú ý tới tật bớt chói mắt . Bọn họ tuy ngoài mặt cung kính với nàng vì phận Công chúa, nhưng ánh mắt nàng đầy vẻ khinh thường chán ghét. Bao năm qua, nàng tìm khắp vu y trong bộ lạc, Hoàng tiếc tiền của mời danh y ở Đại Yến cho nàng, nhưng những danh y đó đều tật bớt mắt nàng là bẩm sinh, thể xóa bỏ.

 

Thác Bạt Trường Ý dung nhan xí của trong gương, trong mắt tràn đầy lệ khí. "Tử Mạt Lý dễ kiếm, nhưng nếu ngươi , nhất định g.i.ế.t ngươi!"

 

"Được." Tiết Nhạn cung kính tiễn vị Công chúa Bắc Địch khỏi cửa tiệm, nàng vung roi da, thúc ngựa phóng . Một roi quất xuống suýt chút nữa đụng đổ hàng quán ven đường.

 

Hoa Thường lo lắng : "Tiết nương tử thật sự nắm chắc ? Nếu thể che tật bớt mắt nàng , với tính tình kiêu căng ngạo mạn của vị Bắc Địch công chúa , e rằng nàng sẽ chịu bỏ qua."

 

"Đừng lo lắng, nắm chắc."

 

Hoa Thường vẫn lo lắng: " sáu ngày , chúng gom một đồng nào, mà những vị nương tử đến Vân Nê phường , Tiết nương tử những lấy một đồng, còn tặng bao nhiêu yên chi, hương phấn, hương cao. Mở cửa buôn bán nào đạo lý kiếm tiền, thêm mười ngày nữa là đến hạn nửa tháng, nếu nghĩa quân lương thảo, hậu quả thật thể tưởng tượng. Hơn nữa vận chuyển lương thực đến U Châu đường cũng cần mất mấy ngày, cho dù đến lúc đó Tiết nương tử gom đủ lương thực, e rằng cũng muộn, thật khiến như đống lửa."

 

Tiết Nhạn tự tin: "Ta mở tiệm Vân Nê phường bàn một vụ ăn lớn, dịch dung trang điểm cho Bắc Địch công chúa chỉ là bước đầu tiên. Đợi hàng từ Lư Châu đến , Hoa Thường nương tử tự nhiên sẽ hiểu rõ tính toán của ."

 

Thấy Tiết Nhạn hề sốt ruột, trong lòng Hoa Thường dù lo lắng cũng dám thêm gì nữa, nàng hy vọng Tiết Nhạn thật sự thể nghĩ cách xoay chuyển tình thế.

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

 

Hoa Thường mỗi ngày đều đến Vân Nê phường, thấy Tiết Nhạn chỉ dịch dung trang điểm cho những tiểu nương tử tìm đến cửa, chỉ lấy tiền, còn tặng ít yên chi hương phấn như thường lệ, nàng lo lắng đến mức thở dài thôi, mà Tiết Nhạn cũng vẫn an ủi nàng vài câu như khi.

 

Mãi đến ba ngày , lúc chạng vạng, nhị ca Tiết Tịch đích áp tải xe vận tiêu kinh, thấy nhị ca, Tiết Nhạn trong lòng mừng rỡ, vội vàng nghênh đón Vân Nê phường.

 

"Thật sự phiền nhị ca ca đích chạy một chuyến!"

 

Tiết Tịch : "Dọc đường yên , hiện giờ giặc cướp hoành hành, gửi thư cho Hứa bá phụ những thứ quan trọng với , sợ những thứ đường sơn tặc cướp mất."

 

Nhìn Tiết Tịch phong trần mệt mỏi, quầng thâm mắt, y phục rách rưới, chắc hẳn là cố ý một bộ đồ rách, e sợ sơn tặc để ý. Trong lòng Tiết Nhạn cảm động: "Đa tạ nhị ca ca, nhị ca ca vất vả !"

 

"Chúng , với nhị ca còn khách khí gì!"

 

Tiết Nhạn dâng cho Tiết Tịch một chén , hỏi: "Nghĩa phụ cùng phụ mẫu khỏe ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tuong-cong-nha-ty-ty/chuong-84-1.html.]

Tiết Tịch bưng uống một cạn sạch: "Nhờ tìm tơ sống , tiệm lụa của Hứa bá phụ và mấy tiệm khác cũng thể hoạt động bình thường, hiện giờ Lư Châu thứ sử là Triệu Văn Hiên, xử lý phụ tử Lư Dụ theo luật pháp, nghiêm trị mấy tên tham quan trong huyện nha, cải tổ bộ máy quan , còn ai đến gây khó dễ hãm hại Hứa bá phụ nữa. hiện giờ Lư Châu vẫn trong tay Lục Tiêu, mà kho lương phía Nam cũng Lục Tiêu chiếm giữ, đánh thuế nặng, tăng thêm thương thuế, tiệm của Hứa bá phụ cũng chỉ miễn cưỡng duy trì hoạt động mà thôi, tình hình cũng lắm. Rất nhiều thương nhân trong thành Lư Châu chạy đến thành Dương Châu."

 

Hắn đặt chén xuống, thở dài: "Thiên hạ đại loạn, thứ đều đổ nát, cần tái thiết, bách tính mong chờ minh quân hiền thần lâu! Những học trò của , , học trò khắp thiên hạ đều mong chiến loạn kết thúc, trọng khai khoa cử. Ta hy vọng nghĩa quân của Ninh vương thể chiến thắng, hy vọng Hàn tướng quân thể giữ kinh thành, hy vọng bách tính thể tránh khỏi chiến loạn, hy vọng thiên hạ thái bình, phồn vinh rực rỡ!"

 

Một phen hào hùng sôi nổi, khiến Tiết thị khỏi nhị ca bằng con mắt khác xưa, Tiết Khoáng nhỏ giọng hỏi: "Muội , cảm thấy nhị ca đổi nhiều ?"

 

Tiết Nhạn trịnh trọng gật đầu, vẻ ngốc nghếch chỉ vùi đầu sách ngày còn, cả tràn đầy tinh thần: " ! Nhị ca đổi, nhị ca bây giờ tâm thiên hạ, lo nước lo dân. Tấm lòng của nhị ca càng đáng khâm phục."

 

Tiết Tịch chỉ nhốt trong phòng vùi đầu sách, tính tình thích yên tĩnh, thích giao du với khác, bây giờ vẫn đầy bụng kinh luân, tài học xuất chúng, nhưng nguyện ý đem sở học của dùng việc dạy học, thậm chí còn sửa đổi tính cách cố chấp tiến lùi .

 

Tiết Nhạn tam ca Tiết Khoáng, nhị ca Tiết Tịch: "Ta tự hào về ba vị ca ca. Nếu tổ mẫu ba vị ca ca đều tràn đầy khí thế, chí hướng cao xa, lão nhân gia cũng sẽ mỉm nơi chín suối."

 

"Đây đều là công lao của , nếu , vẫn là Tiết gia nhị công tử chỉ lo chuyện của , ru rú trong nhà. Là khiến cả nhà chúng đổi, cảm tạ trời xanh để chúng tìm thất lạc nhiều năm, thể trở thành nữ nhi của Tiết gia, trở thành của chúng , là phúc đức ba đời của chúng ."

 

Tiết Nhạn khỏi đỏ hoe mắt.

 

Tiết Tịch an ủi: "Muội đừng lo lắng, chúng nhất định cũng thể giống như , cả nhà đồng tâm hiệp lực, cùng vượt qua khó khăn. Chúng tin tưởng Ninh vương điện hạ và đại ca nhất định thể đại hoạch thắng."

 

"Mong là ."

 

Tiết Khoáng những cái rương lớn chuyển xuống từ xe vận tiêu, : "Đây chính là vật quan trọng dùng để thuyết phục vị Bắc Địch công chúa ?"

 

Tiết Nhạn giơ ngón cái với : "Tam ca ca quả nhiên thông tuệ."

 

Tiết Khoáng chuyển cái rương Vân Nê phường, Tiết Nhạn thấy hai vị ca ca cứ chằm chằm cái rương, : "Hai vị ca ca cũng tò mò trong rương rốt cuộc chứa thứ gì ?"

 

Huynh Tiết thị đồng thời gật đầu, Tiết Khoáng : "Nhất định là bảo vật vô giá, nhất định là định bán bảo vật cho Bắc Địch công chúa, dùng bạc bán bảo vật để mua lương thực, đoán đúng chứ?"

 

Dưới ánh mắt mong chờ của hai , Tiết Nhạn mở cái rương mặt , Tiết Khoáng ngây , trong rương chỉ một tấm lụa, mấy món đồ sứ và tranh chữ, thậm chí còn một ít đồ chơi nhỏ bằng ngọc và gỗ, một cái cửu liên bằng bạch ngọc, đều là những vật hết sức bình thường.

 

"Muội định dùng những thứ để gom đủ ba mươi vạn lượng bạc? Sao thể!"

 

Tiết Nhạn thần bí: "Ca ca đừng vội."

 

Lúc , Phúc Bảo từ Trân Bảo các trở về, nàng ôm trong lòng một cái hộp vội vã chạy đến, Tiết Nhạn mở hộp , bên trong là một bộ trang sức san hô đỏ. Đây là thứ Trân Bảo các từng riêng cho Tiết Ngưng, Tiết Ngưng khi cung tặng cho Tiết Nhạn.

 

Tiết Khoáng khỏi nhíu mày: "Cho dù những thứ đều là thượng đẳng phẩm, cũng đáng giá ba mươi vạn lượng bạc, vị Bắc Địch công chúa từ nhỏ cẩm y ngọc thực, dù cũng là công chúa của một nước, hẳn là đến nỗi ngốc nghếch bỏ hai mươi vạn lượng bạc mua những thứ tầm thường ."

 

Tiết Nhạn lấy những món đồ từ trong rương , bày ngay ngắn, : "Tam ca ca từ nhỏ lớn lên trong Tiết phủ, tự nhiên thấy ít trân bảo ngọc khí, những thứ đối với tam ca ca mà quả thật đáng là gì, nhưng Bắc Địch là dân tộc du mục, những thứ ở Bắc Địch là vật hiếm quý giá." Nàng khẽ vuốt ve tấm lụa thượng hạng : "Nhẵn bóng trơn mịn thế , Bắc Địch cầu cũng , còn những trang sức hoa lệ , những đồ thủ công tinh xảo thế , e rằng bọn họ từng thấy qua."

 

Nàng chuyển giọng, : " ca ca đúng, chỉ mấy món hàng quả thật đáng giá ba mươi vạn lượng bạc, nhưng nếu là vạn tấm lụa thượng phẩm, trang sức, đồ sứ và ngọc khí thì ? Nếu những sản phẩm thủ công tinh xảo liên tục đưa Bắc Địch thì ? Nếu chúng thể giao ước với Bắc Địch, liên tục cung cấp những món hàng cho họ, Bắc Địch thể dùng bạc hoặc ngựa để đổi thì ?"

 

Huynh Tiết thị xong khỏi chấn động trong lòng, càng thêm bội phục Tiết Nhạn.

 

" Thác Bạt Trường Ý thể tìm chưởng quầy khác, thể tìm thương nhân bán lụa, thương nhân châu báu ngọc khí, vì nàng nhất định hợp tác với ?"

Loading...