Tướng công nhà tỷ tỷ - Chương 87 (2)

Cập nhật lúc: 2025-03-29 15:35:54
Lượt xem: 127

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông lấy từ trong n.g.ự.c một dải lụa cũ bạc màu, học theo dáng vẻ tỷ tỷ chải tóc cho ông hồi còn nhỏ, tự buộc tóc cho .

 

“Nếu và tỷ tỷ mãi mãi ở Bắc Địch, tỷ tỷ cũng từng gặp Tạ Huyền, chúng sẽ mãi mãi bên như lúc ban đầu? Giống như bây giờ, cũng sẽ ai quấy rầy chúng .”

 

Ông tựa lòng Trưởng công chúa, giống như hồi nhỏ, khi ông hoàng tộc Bắc Địch bắt nạt, cả đêm gặp ác mộng, tỷ tỷ ôm ông, hát ru cho ông, thể xua đuổi ác mộng, chỉ còn những giấc mơ .

 

“Người già thì thích hồi tưởng quá khứ. Nhớ cả cuộc đời trẫm, những ngày tháng thực sự vui vẻ, chính là những ngày ở Bắc Địch cùng tỷ tỷ. Lúc đó tuy chút khổ cực, nhưng là thời gian hạnh phúc nhất trong đời trẫm. Làm hoàng đế, quá nhiều chuyện cân nhắc, trẫm sống hề vui vẻ chút nào, điều trẫm nhất chính là tỷ, mà tỷ rời bỏ trẫm.”

 

Ông nhẹ nhàng vuốt ve mi mắt Trưởng công chúa, nhắm mắt , trong quan tài đá, kể cho nàng những chuyện cũ của hai .

 

Một hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến, ông mỉm : “Tỷ tỷ, kẻ đến lấy mạng trẫm tới , tỷ đợi thêm một lát, trẫm sẽ nhanh chóng đến cùng tỷ.”

 

Bên ngoài địa cung truyền đến tiếng c.h.é.m g.i.ế.t, ngã xuống đất, còn ông thấy tiếng bước chân đó, liền đại thế mất, nhưng đó, ông xong huyết chiếu giấu trong Tử Thần cung.

 

Cho dù ông c.h.ế.t, huyết chiếu phát hiện, Ninh vương cũng ngai vàng.

 

Yến Đế hài lòng nhắm mắt , định dùng chủy thủ định đ.â.m n.g.ự.c .

 

Tạ Huyền thấy Yến Đế định t.ự s.á.t, lạnh một tiếng: "Bệ hạ c.h.ế.t ? Không dễ dàng như ."

 

Hắn với Tô Việt bên cạnh: "Không thể để c.h.ế.t dễ dàng như thế. Ta và còn tính sổ. Nợ m.á.u diệt tộc, thù cướp thê tử, đều tính cho rõ ràng."

 

Mũi tên gắn nỏ đeo ở cổ tay nhanh chóng b.ắ.n , mạnh mẽ va lưỡi dao, chỉ "xoảng" một tiếng, chủy thủ của Yến Đế rơi xuống đất.

 

Tạ Huyền cởi bỏ mũ trùm đầu, chậm rãi bước về phía Yến Đế, đám tử sĩ phía cũng rút đao tiến lên.

 

Khóe miệng nhếch lên lạnh: "Hoàng đế bệ hạ, lâu gặp."

 

Mười lăm năm gặp, tuy rằng bên mặt Tạ Huyền khắc chữ, nhưng cũng hề ảnh hưởng đến dung mạo tuấn tú như ngọc của . Danh hiệu công tử nhất thế gia năm xưa hư danh. Thời trẻ, ít khi , với tiên đế là thầy là bạn, năm hai mươi ba tuổi giữ chức Đế sư, cùng đám lão thần gần năm mươi tuổi nội các. Để cho trông vẻ thành thục chín chắn, luôn thích mặc y phục màu tối, tạo cho cảm giác trầm , xa cách, khó gần.

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

 

Giờ đây dung mạo vẫn như xưa, nhưng hai bên thái dương điểm bạc, một lọn tóc bạc buông xuống bên mặt, trông đầy vẻ phong trần.

 

Năm xưa chính tay đưa Yến Đế lên ngôi hoàng đế, nào ngờ ám toán, nhà tan cửa nát.

 

"Bệ hạ vẫn khỏe chứ?"

 

Yến Đế lạnh: "Không ngờ ngươi còn sống. Cả Tạ gia đều c.h.ế.t hết, ngươi trốn thoát . Năm đó cung hình, ngươi thể nhẫn nhục sống đến bây giờ, thật khiến bất ngờ." Lời của ông đầy vẻ mỉa mai, chính là chọc giận Tạ Huyền, mong c.h.ế.t nhanh chóng.

 

Tất cả mặt đều vô cùng kinh ngạc, ngờ vị Đế sư kinh tài tuyệt diễm, trí kế vô song, ngầm thao túng việc năm xưa từng chịu nhục nhã như .

 

Càng ngờ thể chịu đựng nỗi đau đớn to lớn, ẩn nhẫn suốt mười mấy năm.

 

Nhìn sắc mặt Tạ Huyền hề chút gượng gạo nào, thậm chí hề đổi, ngược trong lòng bình thản. Hắn cung hình, còn là nam nhân, cũng giống như thái giám, là nỗi nhục lớn nhất của nam nhi. dường như hề để tâm.

 

So với nỗi đau thể xác, nỗi đau diệt tộc, thù hận cướp vợ, từng chuyện, từng chuyện đều đau đớn hơn việc cung hình gấp trăm .

 

"Năm xưa ngươi bày mưu hãm hại cả Tạ gia, cướp thê tử của , còn nhục nàng ngay mặt . Dù đau khổ đến , cũng sống tiếp, thề sẽ cho ngươi nếm thử nỗi đau mất con, cho ngươi cũng chịu cảnh xa lánh, nước mất nhà tan."

 

"Hoàng thượng còn ? Vì những phi tần mang thai liên tiếp gặp chuyện may trong cung? Vì mười năm nay, con của ngươi đứa nào giữ ?"

 

Yến Đế tỏ vẻ khinh thường: "Trẫm , là do Nhu phi, là ả g.i.ế.t những phi tần đang mang thai, những đứa trẻ c.h.ế.t yểu cũng đều c.h.ế.t tay ả ."

 

Tạ Huyền lòng tràn đầy bi phẫn, Yến Đế m.á.u lạnh vô tình, nhưng ngờ ông màng đến tình phụ tử, còn chút nhân tính nào.

 

"Trẫm nhiều nhi tử như , c.h.ế.t một, hai đứa cũng chẳng hề hấn gì. Ngươi dùng chuyện để khiến trẫm đau khổ ? Trẫm cho ngươi , ngươi tính toán sai ."

 

Tạ Huyền ngờ độc ác đến , chút lòng trắc ẩn nào.

 

Ông rõ ràng Thanh Yến g.i.ế.t phi tần của , g.i.ế.t con của , còn hại c.h.ế.t Hoàng thái tử, mà Nhu phi vẫn luôn sủng ái. Ông bạc tình bạc nghĩa, căn bản xứng , loại sớm mất hết nhân tính, chỉ là một tên điên rồ.

 

Loại m.á.u lạnh vô tình như tình phụ tử, những việc ông thậm chí còn bằng cầm thú, thể mong ông tình cảm của con .

 

"Tình hữu nghị ngươi đều để tâm, sẽ cho ngươi thấy Đại Yến giang sơn mà ngươi coi trọng cuối cùng chính tay ngươi hủy hoại."

 

Tạ Huyền phân phó tử sĩ, cao giọng : "Người , mang !"

 

Đám tử sĩ võ nghệ cao cường vây Yến Đế ở giữa, Yến Đế trơ mắt cấm vệ quân và cẩm y vệ bên cạnh lượt ngã xuống, ông bức đến góc tường.

 

Nhìn Ngô công công đỡ đao cho một kiếm đ.â.m c.h.ế.t ngay mặt, chỉ thể trơ mắt họ Tô đá khoeo chân, khiến ông ngã quỵ xuống đất, sấp chân Tạ Huyền một cách nhục nhã.

 

Cũng giống như năm xưa Tạ Huyền đánh đến đầy thương tích, cẩm y vệ lôi như một con ch.ó đến mặt ông, bộ dạng kiêu ngạo bất khuất của , ông chỉ bẻ gãy từng khúc xương của , chân cầu xin tha thứ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tuong-cong-nha-ty-ty/chuong-87-2.html.]

Báo thù cho việc cưới hoàng tỷ, báo thù cho việc dám mơ tưởng đến thứ của .

 

Giờ đây phong thủy luân chuyển, báo ứng đến đầu ông.

 

Tạ Huyền hề nhục ông, mà xổm xuống mặt Yến Đế, : "Để hoàng đế bệ hạ tôn quý của chúng cũng nếm thử mùi vị xa lánh, giẫm đạp chân là như thế nào."

 

Yến Đế tử sĩ áp giải lên tường thành, kề đao cổ. Chỉ thấy một treo lơ lửng tường thành.

 

Là Nguyệt phi, nàng đầy m.á.u, khóe miệng trào m.á.u tươi, nàng thương nặng, thoi thóp.

 

Nghe thấy động tĩnh, nàng yếu ớt mở mắt , về phía Yến Đế đang áp giải lên tường thành một cách nhục nhã, mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng: "Bệ hạ."

 

Rồi nhíu mày vì đau đớn.

 

Yến Đế chỉ liếc nàng một cái, như đang một xa lạ liên quan gì đến , thậm chí hề chút biến sắc, cũng chút thương hại.

 

"Trung Sơn Vương dụ Ninh Vương đến đây ? Trẫm tuy là phụ hoàng của , nhưng hận trẫm thấu xương. Còn Nguyệt phi, coi Nguyệt phi như sinh mẫu, chừng sẽ vì Nguyệt phi mà từ bỏ giang sơn nắm trong lòng bàn tay ."

 

Trung Sơn Vương lớn: "Người đế tâm bạc tình quả sai. Hàn Nguyệt Như điều động hết binh lực trong hoàng thành cho Hàn Thế Chiêu, những còn canh giữ thành đều là lão nhược bệnh tàn, giúp ngươi giành giang sơn, còn đám lão nhược bệnh tàn điều đến bảo vệ Tử Thần cung, màng sống c.h.ế.t, chỉ để bảo vệ ngươi chu . Nàng đối với ngươi quả là tình thâm nghĩa trọng, nhưng ngờ ngươi đối xử với nàng bạc tình bạc nghĩa như ."

 

Hắn cao xuống phía ngoài tường thành, nhưng vẫn thấy bóng dáng Hoắc Ngọc, khỏi cảm thấy chút thất vọng.

 

"Ninh Vương kinh, đêm nay chúng chơi một trò chơi , mang Triệu phi, Lệ tần và các vị hoàng tử, công chúa của thánh thượng lên đây."

 

Một trận tiếng kêu vang lên, Triệu phi, Lệ tần cùng mấy vị công chúa, hoàng tử bịt mắt, tử sĩ áp giải lên tường thành.

 

Tay bọn họ trói, cổ kề đao, mắt bịt kín bằng vải đen. Tuy thấy gì, nhưng thấy lời của Trung Sơn Vương, chân tay bọn họ run lẩy bẩy.

 

"Các ngươi mà tiến thêm một bước nữa, sẽ là vạn kiếp bất phục, thể tan xương nát thịt."

 

Lục Tiêu lướt qua bọn họ, cuối cùng ánh mắt dừng Triệu phi, lưng Triệu phi, nhỏ giọng : "Triệu phi nương nương cẩn thận một chút, nếu cẩn thận bước lên phía một chút, sẽ rơi xuống đó!"

 

Triệu phi sợ hãi đến mức chân tay bủn rủn, trượt chân, một chân lơ lửng giữa trung, mồ hôi lạnh túa , hét lớn: "Bệ hạ, cứu thần !"

 

Lục Tiêu lập tức nắm lấy cổ tay nàng , mạnh mẽ kéo nàng : "Nương nương cẩn thận một chút, nếu nương nương c.h.ế.t nhanh như thì còn gì thú vị nữa. Bản vương tạm thời giữ mạng nhỏ của nương nương, từ từ mà chơi."

 

Tiết Ngưng bước lên khoác tay Lục Tiêu, thấy những phi tần và hoàng tử công chúa dồn lên tường thành, chỉ cần tiến thêm một bước nữa, sẽ rơi từ cao xuống, tan xương nát thịt.

 

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng đang nhô lên, dịu dàng khuyên nhủ: "Phu quân, coi như tích đức cho hài tử trong bụng , đừng g.i.ế.t nữa, ?"

 

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiết Ngưng, : "Ngưng Nhi yên tâm, hài tử của chúng sẽ . Chỉ là và Triệu phi nương nương chút ân oán, nhân hôm nay giải quyết cho xong."

 

"Hoàng đế bệ hạ, ngươi chọn một trong bọn họ, chọn sẽ tha cho."

 

Các phi tần và hoàng tử công chúa nhao nhao cầu xin tha mạng, Triệu phi càng lóc van xin. Yến Đế mím môi , hề lay động: "Muốn trẫm cầu xin đám loạn thần tặc tử các ngươi, đừng hòng."

 

Vừa dứt lời, Lục Tiêu liền một kiếm đ.â.m n.g.ự.c Nhị công chúa, đẩy nàng xuống .

 

Mọi kêu lên kinh hãi.

 

Sau ba vòng trò chơi như , những bên cạnh Triệu phi đều Lục Tiêu g.i.ế.t c.h.ế.t, hoặc đẩy xuống khỏi tường thành cao, rơi xuống tan xương nát thịt.

 

Đột nhiên, chỉ bóng ngoài cửa cung: "Ninh Vương hồi kinh !"

 

Chỉ thấy Hoắc Ngọc cưỡi chiến mã, một một ngựa phi đến, chắc là tin Nguyệt phi gặp chuyện, ngày đêm nghỉ ngơi, tức tốc chạy về kinh thành.

 

Lục Tiêu xuống phía thành, : "Trò chơi càng lúc càng thú vị ."

 

Hoắc Ngọc mẫu phi đang treo tường thành, gần như phát điên, mắt đỏ ngầu, ánh mắt đen láy tràn đầy lệ khí, sát khí đằng đằng.

 

Hắn giương cung lắp tên, chỉ "vút" một tiếng, mũi tên xé gió bay .

 

Chiếc mũ giáp đầu Lục Tiêu b.ắ.n rơi xuống đất, mũi tên ghim chặt xuống đất.

 

Không ngờ ở cách xa như mà vẫn b.ắ.n trúng, Lục Tiêu kinh hãi toát mồ hôi lạnh, liên tục lùi về phía .

 

Mà khi Tiết Nhạn phi ngựa đến nơi.

 

Hoắc Ngọc đang chuẩn b.ắ.n mũi tên thứ hai sợi dây treo tường thành. Hắn định b.ắ.n đ.ứ.t sợi dây, đó sẽ bay lên cứu Nguyệt phi đang thương.

 

đúng lúc , tường thành cung nỏ thủ mai phục, giương cung nhắm Hoắc Ngọc.

 

Tiết Nhạn lớn tiếng : "Vương gia cẩn thận!"

Loading...