Thẩm Vân Thư bưng món ăn  xào xong  bàn, cô quét mắt   lượng ghế,   với Cố Tùng Hàn: “Tùng Hàn,   lấy thêm hai cái ghế ở viện phía Tây sang đây , ghế bên   đủ.”
Cố Tùng Hàn búng tay một cái, đáp  “Được.”
Cố Lan Anh chắp tay  lưng,  vẻ trưởng bối  đến, mắt bà   rời khỏi các món ăn  bàn, mở miệng : “Ôi giời,  cần   bê , bê tới bê lui  gì cho mệt, vợ Viễn Sơn, lát nữa cháu và cháu trai cứ lấy bát  ngoài ghế sofa mà ăn, ở đó thoải mái,  còn  xem TV nữa,   hơn là  chen chúc ở bàn ăn với chúng  ?”
Căn phòng bỗng chốc lặng như tờ.
Cố Tùng Hàn luôn coi lời  của bà cô  như gió thoảng qua tai,   vẫy tay gọi Tiểu Tri Ngôn cùng  bê ghế, Tiểu Tri Ngôn ngoan ngoãn  dậy.
Phùng Viễn Sơn từ trong bếp  , gọi Cố Tùng Hàn : “Không cần  bê .”
Cố Tùng Hàn  dừng chân, Phùng Nhã Lâm sốt ruột   gì đó, Cố Tùng Hàn liếc  cô nàng,   trai em ở đây ,  đến lượt em  lo lắng.
Phùng Viễn Sơn  với Phùng Nhã Lâm: “Vào áo khoác của  lấy ví, em đưa Tiểu Tri Ngôn  mua một chai dấm, dấm trong nhà  đủ dùng.”
Rồi   Lục Chiêu: “Trời   tối, Lục Chiêu,   cùng bọn họ .”
Lục Chiêu   xen  chuyện gia đình của sếp,   gật đầu  “Được.”
Phùng Nhã Lâm vui vẻ,  ngờ cơ hội ở riêng  đến nhanh như , cô nàng nhanh chóng đồng ý, nhưng Tiểu Tri Ngôn   chút lo lắng cho cô út,   ,  ở  cùng cô út.
Thẩm Vân Thư  với  nhóc: “Mặc áo khoác , mua thêm một túi bánh gạo về cho cô út nữa, cô út  ăn.”
Mỗi bước mỗi xa
Tiểu Tri Ngôn thấy cô út ,  yên tâm,  nhóc  quên mất rằng, dượng út chắc chắn sẽ  để ai bắt nạt cô út, Tiểu Tri Ngôn mặc áo khoác, một tay kéo tay cô út Nhã Lâm, một tay kéo chú Lục Chiêu, vui vẻ   ngoài.
Phùng Viễn Sơn  Thẩm Vân Thư: “Em  xem món ăn trong nồi , chắc sắp  , còn  bỏ muối.”
Thẩm Vân Thư  ngang qua ,  dừng , chạm  tay ,   cô ở  cùng  ?
Phùng Viễn Sơn giục cô: “Nhanh lên, lát nữa  khét nồi đấy.”
Cố Lan Anh  chút đắc ý  Thẩm Vân Thư, xem , đừng tưởng rằng bình thường   coi trọng mày thì mày thật sự  coi trọng, khi trong nhà  khách quý, mày vẫn  thể  mặt, chỉ  thể loanh quanh trong bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tuong-khac/chuong-144.html.]
Bà   chút đắc ý quên cả trời đất, thò tay về phía bát sườn  bàn, Cố Tùng Hàn bước lên một bước, trực tiếp di chuyển bát sườn đến vị trí mà bà   thể với tới, đây là món ăn chị dâu  riêng cho ,  thể để bàn tay    chạm  cái gì của bà   hỏng .
Cố Lan Anh  sợ Cố Tùng Hàn, trừng mắt   : “Làm gì đấy,   tao ăn ? Thạch Đầu kêu đói cả buổi , tao lấy một miếng cho nó lót    ?”
Phùng Viễn Sơn bình tĩnh : “Tùng Hàn, bây giờ  lái xe đưa bà cô và Thạch Đầu về , chẳng  Thạch Đầu đói  , đừng  lỡ bữa cơm ở nhà.”
Cố Tùng Hàn  toe toét, vui vẻ đáp: “Được!”
Cố Lan Anh sững sờ,  Phùng Viễn Sơn: “Viễn Sơn, cháu  ý gì?”
Phùng Viễn Sơn đáp : “Bà cô cũng  , bàn ăn nhà chúng cháu chật, ghế  đủ dùng,  thì  giữ bà cô ở  ăn cơm nữa, bà cô về nhà  ăn  sofa   giường thì tùy ý bà cô.”
Khóe mắt khô quắt của Cố Lan Anh co giật, như thể  dám tin: “Cháu  đuổi bà  ?”
Phùng Viễn Sơn sửa : “Không  đuổi, là mời.”
Cố Lan Anh  ngờ   thẳng thừng như , mặt bà  sầm xuống: “Cháu vì  vợ mới  mà  cắt đứt quan hệ họ hàng với bà cô hả?”
Phùng Viễn Sơn thong thả xắn tay áo lên: “Chuyện   liên quan gì đến vợ cháu cả, bà cô đừng vội vàng chụp mũ linh tinh cho cô , là do cháu quá chán ghét việc   giải quyết những chuyện rắc rối  cho nhà bà cô , bà cô đến đây hôm nay   gì, bà cô tự hiểu rõ. Nếu hôm nay cháu  gọi điện cho Hoài Thành, đừng  cháu, ngay cả bà cụ cũng   vợ    sắp sinh con nữa , bà cô giấu kín thật đấy.”
Vẻ mặt Cố Lan Anh ngày càng khó coi hơn.
Phùng Viễn Sơn trực tiếp vạch trần suy nghĩ của bà : “Hoài Thành  đứa thứ hai là chuyện ,     sinh thì chắc chắn là nuôi ,  phạt bao nhiêu tiền,   tự nhận phạt là , cháu và bà cụ   tiền để nộp phạt  cho nhà bà cô .”
Thạch Đầu cầm chổi   gần đây, Phùng Viễn Sơn  Cố Tùng Hàn, Cố Tùng Hàn hiểu ý, dẫn Thạch Đầu  ngoài.
Hôm nay Phùng Viễn Sơn  định giữ  thể diện cho cô : “Bà cô cũng  cần  suy nghĩ   để giữ Thạch Đầu  nhà chúng cháu,   cháu   với bà cô , nếu bà cô  hiểu, cháu sẽ  rõ hơn. Bà cụ  nuôi con trai cho bà cô   nuôi cả cháu trai cho bà cô, dù  thiếu nợ bà cô nhiều đến , cũng  trả hết từ lâu ,  thể nào bây giờ  còn  tiếp tục nuôi chắt cho bà cô . Nếu trong lòng bà cô vẫn cảm thấy thiệt thòi, thì đợi   đến thế giới bên , bà cô hãy tìm ông cụ mà tính toán, nếu ông cụ thấy cháu  sai, đến khi cháu sang đó, ông cụ sẽ tự khắc tính toán với cháu.”
Cố Lan Anh run rẩy môi,   nên lời.
Phùng Viễn Sơn  bà : “Chẳng qua, đó là chuyện cần giải quyết ở thế giới bên , còn ở đây, những gì cần giải quyết  giải quyết xong hết , cho nên, từ hôm nay trở , dù là ngày lễ tết  ngày thường, xin bà cô đừng đến nhà chúng cháu nữa, sức khỏe của bà cụ   , những  trẻ như chúng cháu thì bận rộn,   thời gian và sức lực để ngày nào ở nhà cũng tiếp đãi bà cô ăn uống no say.”