Ngoài cửa truyền đến tiếng  chạy thình thịch, Thẩm Vân Thư  đẩy  , Cố Tùng Hàn  vén rèm  , vội vàng , “Anh trai,  chuyện , Chu Thời Lễ dẫn  đến niêm phong nhà máy .”
Văn bản từ cấp  ban hành là niêm phong nhà máy để điều tra và chỉnh sửa  ngày 20 tháng Giêng, hôm nay mới là ngày 15 tháng Giêng, mấy ngày nay họ  tổ chức mấy cuộc họp, mới xoa dịu  sự hoang mang trong  thể công nhân, hôm nay là một ngày đặc biệt như , nếu thật sự để Chu Thời Lễ niêm phong nhà máy  hôm nay, thì tất cả công việc họ    đó đều sẽ uổng phí.
Phùng Viễn Sơn cởi áo khoác   , khoác lên  Thẩm Vân Thư,  thản nhiên , “Anh  đến thì đến, hoảng loạn gì chứ.”
Một câu  của   chỉ  Cố Tùng Hàn bình tĩnh , mà còn khiến Thẩm Vân Thư từ sự hoảng loạn tức thì trở nên trấn tĩnh, sự suy tính tỉ mỉ và kế hoạch trong lòng  vượt xa Chu Thời Lễ, chắc chắn    sự dự đoán cho  tình huống  thể xảy ,  luôn bảo cô tin , cô   lý do gì để  tin  đàn ông của , ngược , việc đó sẽ  tăng thêm sự kiêu ngạo của  ngoài.
Thẩm Vân Thư nắm lấy tay , ngước  , “Chúng  cùng  gặp   nhé?”
Phùng Viễn Sơn xoa mu bàn tay  lạnh của cô,  đồng ý, “Ngoài đó lạnh lắm.”
Thẩm Vân Thư , “Có áo khoác của  .”
Phùng Viễn Sơn  sự kiên định và bình tĩnh trong mắt cô, trong con ngươi đen kịt của   khỏi tràn  một ý ,  siết chặt cổ áo cho cô, nếu    Cố Tùng Hàn, cái đồ vướng mắt ,  sẽ bế cô lên và hôn cho thỏa thích.
Lúc  Cố Tùng Hàn mới nhận    đây là đang  "bóng đèn", gãi gãi đầu, đột nhiên cảm thấy Chu Thời Lễ cũng  đáng ghét như  nữa, thậm chí còn đáng thương và buồn  nữa, bây giờ chắc hẳn Chu Thời Lễ vẫn  ,   càng nhảy nhót, gây chuyện bao nhiêu, thì tình cảm của  trai và chị dâu ngược  càng  hơn.
Số  tập trung ở cổng nhà máy càng lúc càng đông, mấy bà thím  vẫn  về, vẻ mặt đầy lo lắng, một nhóm công nhân do Lục Chiêu dẫn đầu chắn chặt cổng,  cho Chu Thời Lễ  dù chỉ nửa bước.
Chu Thời Lễ  trong gió lạnh, vẻ mặt tự tin như nắm chắc phần thắng, bọn họ  ngăn  cũng vô dụng.
Anh     ở cấp  đang bảo vệ nhà máy của Phùng Viễn Sơn, nếu , thành phố   vượt qua huyện để ban hành văn bản , đáng lẽ  thể niêm phong nhà máy hôm nay, nhưng văn bản của thành phố   lùi  đến tận ngày 20 tháng Giêng, chẳng  là để cho Phùng Viễn Sơn thêm thời gian để nghĩ cách đối phó đấy .
Có  bảo vệ cũng vô dụng, bây giờ chuyện   là chuyện  , hôm nay nhà máy    niêm phong chắc chắn , Tết Nguyên Tiêu là một ngày đoàn viên,    tặng họ một món quà lớn mới ,  cho lòng  trong nhà máy của  tan rã hết,   dù    Đông Sơn tái khởi cũng khó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tuong-khac/chuong-170.html.]
Mấy công nhân thấy ông chủ Phùng đến, như thấy  chỗ dựa tinh thần, đều thầm thở phào nhẹ nhõm, họ  lượt nhường một con đường cho ông chủ .
Chu Thời Lễ  hai   mắt đang  đến, vẻ mặt đầy mỉa mai, đến lúc   mà vẫn còn tâm trạng nắm tay , thật là   điều.
Anh    Thẩm Vân Thư, chỉ âm u  chằm chằm  Phùng Viễn Sơn, “Ông chủ Phùng, hai   như  là đang cản trở thi hành công vụ đấy, nếu  ăn Tết Nguyên Tiêu trong cục cảnh sát, thì cứ để  của  ngăn  .”
Phùng Viễn Sơn   ở một  cách  gần  xa với Chu Thời Lễ, chỉ riêng chiều cao   thể hơn   nửa cái đầu,  mỉm  một cách thản nhiên, “Thư ký Chu, cái quan uy của  ngày càng lớn  đấy,     cái kết luận ‘cản trở thi hành công vụ’  là  lấy từ   .”
Chu Thời Lễ “bộp” một cái mở văn bản trong tay , đưa đến  mặt , “Nhà máy của ông chủ Phùng hôm nay  niêm phong.”
Phùng Viễn Sơn thậm chí còn  thèm liếc mắt  văn bản đó,  chỉ , “Chúng   nhận  văn bản từ thành phố ban hành , văn bản của thư ký Chu sợ là   tác dụng với chúng  .”
Mỗi bước mỗi xa
Chu Thời Lễ , “Nhà máy của  thuộc quyền quản lý của cấp trấn, thành phố cũng chỉ nắm bắt phương hướng lớn, việc thực thi cụ thể do cấp huyện của chúng  linh hoạt điều chỉnh, văn bản của thành phố chẳng   là  ngày 20 tháng Giêng , niêm phong hôm nay với  ngày 20 tháng Giêng chắc là   mâu thuẫn gì chứ?”
Phùng Viễn Sơn cũng , “Xem  chiều nay thư ký Chu vẫn  về  cục, nhiều tin tức   lạc hậu .”
Khuôn mặt Chu Thời Lễ  nụ  của  chọc tức, “Có ý gì?”
Phùng Viễn Sơn  trả lời câu hỏi của  ,   đó,   điện thoại di động  reo lên,  gọi  ở đầu dây bên  là “bí thư Lạc.”
Chu Thời Lễ  vẻ mặt tự tin, thoải mái của , não   điên cuồng  cuồng,   linh cảm bí thư Lạc     tầm thường, họ Lạc  phổ biến,    thể nhớ   nhân vật trong huyện  thành phố  chức vụ “bí thư Lạc” .
Nếu   ở huyện cũng   ở thành phố, Chu Thời Lễ đột nhiên cứng  , nhưng ngay lập tức    phủ nhận,    nghĩ Phùng Viễn Sơn  khả năng tiếp cận  nguồn lực cấp tỉnh. Hơn nữa  là  bên cạnh vị đó, nhưng dù    tự trấn an  thế nào  nữa,   vẫn  thể kiểm soát  cảm giác tay chân lạnh toát.