Từ nhà máy  , cô về nhà thu dọn một  đồ đạc của cô và Tiểu Tri Ngôn, chiếc váy ngủ mà chị Thanh Huỳnh đưa, dù chỉ tạm gọi là váy ngủ,   cô vo tròn , nhét  sâu nhất trong túi.
Vì  những chuyện  cũng  xảy ,  thì cũng chẳng  gì  ngại ngùng, cô sợ thì  sợ thật, nhưng cái gì cần đối mặt thì vẫn  đối mặt,  vợ chồng thì luôn  vượt qua cửa ải , vượt qua sớm còn hơn là cứ lo lắng   điều gì sẽ xảy .
Đi ngang qua bệnh xá, cô ghé  đưa kẹo mừng cho chị Thanh Huỳnh, may mà  bệnh nhân ở đó, chị Thanh Huỳnh  tiện kéo cô  nhiều, nhưng ánh mắt đầy ẩn ý của chị  cũng   gần hết những điều cần , Thẩm Vân Thư  chịu nổi ánh mắt trêu chọc của chị , chỉ  vài câu  lấy cớ đón Tiểu Tri Ngôn sẽ muộn, vội vàng trốn chạy.
Ở cổng bệnh xá, cô  lúc gặp Lâm Hành Giản, Lâm Hành Giản  thấy cô thì sững  , Thẩm Vân Thư thản nhiên gật đầu chào  ,  lướt qua  thẳng.
Lâm Hành Giản ngây   bóng lưng cô, bất động, chỉ    mới   hối hận đến mức nào khi xưa   kiên trì chống đối   hơn nữa, nhưng  đời      loại thuốc hối hận để   mua .
Đường tuyết trơn trượt khó  xe đạp, Thẩm Vân Thư rẽ  con đường dẫn đến trường học,   vài bạn nhỏ   , cô sợ Tiểu Tri Ngôn   khỏi lớp  thấy cô sẽ lo lắng, bèn cố gắng đạp thêm mấy cái, ngẩng đầu lên thì thấy một  lớn và một  nhỏ đang  ở cổng.
Tiểu Tri Ngôn vui vẻ vẫy vẫy cánh tay nhỏ xíu của  về phía cô, nhiệt tình gọi "cô út", chẳng qua mới  một ngày  gặp mà cứ như mấy năm  gặp .
Thẩm Vân Thư đạp xe đến gần họ, xuống xe, nắm chặt bàn tay nhỏ ấm áp của Tiểu Tri Ngôn, chào hỏi giáo viên,  mới   bên cạnh, "Anh Viễn Sơn,    đến đây?"
Phùng Viễn Sơn gạt  những bông tuyết dính  tóc cô, "Xong việc , tiện đường nên ghé qua thôi."
Cố Tùng Hàn  bên cạnh xe, xách cặp sách nhỏ của Tiểu Tri Ngôn, vẫy tay dụ dỗ  nhóc, "Tiểu Tri Ngôn, để dượng út chở cô út của cháu về,   xe ô tô lớn nhé, xe ô tô lớn của chú nhanh lắm, lát là về đến nhà ."
Tiểu Tri Ngôn  chịu, tối qua chơi trốn tìm, chú Tiểu Cố chơi ăn gian  chịu nhận  cũng  xin ,  nhóc còn đang giận đây,  nhóc  đầu   Cố Tùng Hàn, "Cháu    ô tô lớn, cháu   cùng cô út."
Thẩm Vân Thư  với Phùng Viễn Sơn, "Hai  cứ lái xe   , em chở thằng bé một lát là đến thôi."
Mỗi bước mỗi xa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tuong-khac/chuong-59.html.]
Phùng Viễn Sơn  chỗ  phía  xe đạp, gỡ túi phủ tuyết , một tay bế Tiểu Tri Ngôn lên chỗ  cố định phía , chỉnh  quần áo và mũ cho  nhóc,  nhận lấy xe đạp từ tay cô,  chống chân lên xe đạp ,  tháo chiếc khăn quàng cổ  cổ xuống, gấp thành hình vuông gọn gàng, đặt lên thanh ngang phía , hất cằm  cô, "Lên ."
Thẩm Vân Thư chớp mắt,  cuối cùng cô   thanh ngang phía  là hơn mười năm  khi cô còn    xe đạp,  trai cô  chở cô.
Tiểu Tri Ngôn từ phía  vòng tay ôm eo Phùng Viễn Sơn, mở to mắt tò mò hỏi, "Chú  thể chở cả cháu và cô út   ạ?"
Phùng Viễn Sơn véo nhẹ mũi  nhóc, ôn tồn , "Bảo cô út của cháu lên xe ."
Tiểu Tri Ngôn phấn khích, "Cô út mau lên xe, để chú chở chúng  !"
Giọng  trong trẻo của  nhóc thu hút ánh mắt của giáo viên và các phụ  khác,  khi  nhiều  hơn  tới, Thẩm Vân Thư kéo khăn quàng che mặt   một chút,   nghiêng lên thanh ngang.
Lưng cô áp  n.g.ự.c , tay cô vịn  bên trong ghi đông xe, tay  giữ lấy tay cô cũng đang nắm ghi đông, cánh tay  khuỵu  ẩn chứa sức mạnh khó lường,   bao bọc lấy cô, che  gió tuyết, cũng che cả ánh mắt của   đường.
Thẩm Vân Thư cách lớp găng tay chạm  mu bàn tay , tay   lớn, găng tay của cô ngay cả đeo  thậm chí còn  , cô ngẩng đầu   , "Lạnh ?"
Cô  động đậy, những sợi tóc mềm mại lướt qua cổ , Phùng Viễn Sơn cụp mắt xuống  cô, giọng  khàn đặc, "Không lạnh."
Khoảng cách giữa hai  gần đến mức chỉ còn cách  một  thở, đôi môi mỏng của  hé mở, hầu kết với những đường gân xanh nhàn nhạt lăn lên xuống  mắt cô, Thẩm Vân Thư nhớ  lời chị Thanh Huỳnh , vành tai cô nóng ran.
Cô cố gắng đè nén sự ngượng ngùng đang trào dâng, chỉnh  cổ áo khoác rộng mở của , đầu ngón tay vô tình chạm nhẹ  chỗ lồi của yết hầu , ánh mắt   cô trở nên sâu thẳm.
Thẩm Vân Thư giả vờ bình tĩnh rút tay về,  đầu  về phía hoàng hôn đang dần buông xuống.
Không    cô nhầm  , đêm nay dường như đặc biệt đến sớm hơn một chút.