Tiểu Tri Ngôn  tối nay  phấn khích,  hơn chín giờ  mà vẫn  chịu lên giường  ngủ,  đợi điện thoại của dượng út, ngày mai là thứ bảy,  nhóc   dậy sớm  học, Thẩm Vân Thư cũng chiều theo ý  nhóc.
Chuông điện thoại  reo, Tiểu Tri Ngôn  xách đôi chân nhỏ xíu chạy lon ton  nhấc máy,  nhóc quá tò mò về chuyện dượng út  máy bay.
Nhóc chỉ  thấy máy bay lớn trong sách, nhóc còn  những vệt trắng dài  trời đều là do máy bay bay qua để , hôm nay ở trường, cứ đến giờ  chơi là nhóc  chạy  ngoài lớp ngước lên trời , nhóc thực sự   thấy một vệt máy bay dài, hóa  dượng út giống như một con chim nhỏ  trời, bay thẳng qua đỉnh đầu của nhóc.
Thẩm Vân Thư   quần áo,  lắng  giọng  non nớt của Tiểu Tri Ngôn, khóe môi  khỏi nở nụ , bất kể lúc nào,  cũng đều  kiên nhẫn với Tiểu Tri Ngôn, cho dù  nhóc hỏi những câu kỳ quặc đến ,  dường như cũng  thể đưa  một câu trả lời.
Tiểu Tri Ngôn cuối cùng cũng  hỏi xong tất cả những câu hỏi  hỏi,  nhóc cầm điện thoại gọi Thẩm Vân Thư: "Cô út ơi, dượng út   chuyện với cô."
Thẩm Vân Thư đang   máy may  nhúc nhích, chỉ vẫy tay với  nhóc: "Cô út đang  quần áo,   , cháu bảo dượng út  ngủ sớm ,  đường cả ngày chắc mệt lắm ."
Tiểu Tri Ngôn ngoan ngoãn "" một tiếng, đặt ống   tai, truyền lời của cô út  cho dượng út,  xong,  thấy  ở đầu dây bên   gì đó,  nhóc   đầu  Thẩm Vân Thư một cách khó hiểu: "Cô út, dượng út  dượng   tiếng mèo con, mèo con ở  ạ,  cháu  thấy?"
Tai Thẩm Vân Thư nóng bừng, cô đặt quần áo xuống,  dậy  đến bên điện thoại, cầm lấy ống ,  xoa đầu Tiểu Tri Ngôn: "Dượng út trêu cháu thôi, nhà   gì  mèo con."
Tiểu Tri Ngôn nhăn mũi  một chút, hóa  dượng út cũng học theo chú Tiểu Cố mà trở nên  tính,   việc gì  trêu chọc nhóc, nhóc quyết định sẽ  thèm  chuyện với dượng út  xa , đợi đến tối mai mới  chuyện  với dượng .
Cậu nhóc ngước lên  Thẩm Vân Thư: "Cô út và dượng út  chuyện riêng  nhé, cháu  ủ ấm chăn cho cô đây."
Thẩm Vân Thư véo véo má  nhóc đang phồng lên vì giận dỗi, dịu dàng : "Đi ."
Đợi Tiểu Tri Ngôn  phòng ngủ, cô mới đặt điện thoại  tai.
Người ở đầu dây bên   thấy  thở của cô đến gần, mở lời hỏi: "Lại  quần áo gì ? Nhận việc bên chỗ Lục Thu Minh  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tuong-khac/chuong-87.html.]
Thẩm Vân Thư   trả lời , hôm nay về đến nhà,   thấy nụ  của Cố Tùng Hàn, cô   chuyện sáng nay chắc chắn   lộ, cô  mất hết mặt mũi  mặt em chồng ,  mà  còn lôi chuyện   để .
Phùng Viễn Sơn thong thả : "Mèo con    ? Không   thì 'meo' một tiếng cũng ,   hiểu."
Thẩm Vân Thư cuốn cuốn dây điện thoại, cuối cùng cũng cất tiếng: "Em đang  đồ ngủ."
Phùng Viễn Sơn hỏi: "Đồ ngủ gì?"
Thẩm Vân Thư đáp: "Đồ mặc đêm tân hôn của chúng ."
Đầu dây bên  im lặng một lát,   tiếng động.
Thẩm Vân Thư khẽ : "Anh Viễn Sơn,  thích màu gì? Màu đỏ thẫm đêm đăng ký kết hôn   thấy ,  thích loại vải voan mỏng màu đen hơn,  loại ren trắng tinh khiết? Cả hai loại vải  em đều  mua ,  thích màu nào thì em sẽ  màu đó."
Hơi thở ở đầu dây bên  dần trở nên nặng nề.
Sau hai đêm tiếp xúc, Thẩm Vân Thư   một chút hiểu  nông cạn về một vài khía cạnh của , cô dường như  thể tưởng tượng  vẻ mặt của  lúc  là thế nào.
Dù  thì cách  qua điện thoại,  cũng chẳng   gì, ai bảo  cứ thích trêu chọc cô, cô cũng sẽ  để  dễ chịu.
Mỗi bước mỗi xa
Giọng cô mềm mại như nước: "Anh Viễn Sơn,    gì? Không   thì 'meo' một tiếng cũng , em cũng  hiểu."
Phùng Viễn Sơn bật  khẽ, giọng khàn khàn: "Thẩm Vân Thư, em thực sự chẳng hiểu gì về  cả,  thích..."
Lời  còn  kịp  , Thẩm Vân Thư đột nhiên ý thức   sẽ   điều gì, lập tức "cạch" một tiếng cúp điện thoại.
Cô mới  thèm  những lời lưu manh đó của .