TƯỚNG PHỦ CÓ THƯƠNG NHÂN - Chương 1 – Người trong gió và tro
Cập nhật lúc: 2025-10-27 08:38:53
Lượt xem: 29
Chiều buông, nắng cuối ngày vắt qua hiên gạch tướng phủ, rơi xuống từng ô ngói như sợi chỉ vàng sắp tàn. Mùi trầm hương lan nhẹ, hòa trong tiếng chuông đồng từ ngôi miếu nhỏ phía tây thành, thanh lạnh.
Tạ Vũ Nghiêu quỳ linh vị phụ , hai tay nâng nén hương. Đầu ngón tay thô ráp run khẽ theo gió. Khói hương xoắn thành từng dải mảnh, tan dần trung, như bóng khói chiến trường năm nào còn vương trong ký ức.
Phụ mất nơi ải Bắc khi mười hai. Từ đó, phủ tướng rộng chỉ còn hai : một góa phụ giữ lễ, một thiếu niên học cách thẳng giữa sóng gió.
Tạ phu nhân nhiều lời, cầu xa hoa, chỉ dạy con trai một điều giản dị mà ghi khắc lòng:
“Nhà họ Tạ thể vững giữa muôn trùng sóng gió, là nhờ mang trong tim chữ trung với nước, dám lấy giữ vững biên cương. Ấy chỉ là lý tưởng – mà là cội rễ để họ Tạ tồn tại cho đến hôm nay. Con khắc ghi điều đó.”
Năm tháng trôi, thiếu niên năm nay trưởng thành. Hai mươi bảy tuổi, danh tướng trấn Bắc, oai danh lừng lẫy, kính trọng.
Thế nhưng hôm nay, vị tướng quân lập công khải quỳ bậc vàng điện Thái Hòa, lòng rối như tơ vò.
Buổi thiết triều, hoàng đế đích tuyên chỉ.
Tiếng thái giám vang, từng chữ như gõ lên lòng :
“Tạ Vũ Nghiêu, công trấn biên, trung cần đáng thưởng. Trẫm ban hôn cho khanh cùng Lâm tiểu thư – trưởng nữ thương gia Lâm gia, lấy lễ nhà quan mà phối với công lao tướng sĩ. Trẫm cả triều : giữ biên cương, công đức thua hoàng quốc thích.”
Điện vàng im phăng phắc. Ánh các quan đồng loạt hướng về phía – nổi danh nghiêm cẩn, từng gần gũi nữ sắc.
Tạ Vũ Nghiêu cúi đầu, trán chạm nền đá lạnh:
“Thần... đa tạ thánh ân, song khẩn cầu bệ hạ thu hồi thánh chỉ ban hôn.”
Hoàng đế khẽ , tiếng lan nhẹ, nhưng ánh mắt sắc lạnh như băng: “Tạ khanh, ý trẫm định, tất dụng tâm. Chẳng lẽ khanh còn nỗi niềm gì mà dám thổ lộ? Hay khanh chê trẫm chỉ hôn xứng với tướng môn?”
“Thần muôn dám.” Tạ Vũ Nghiêu vẫn quỳ sâu bên , giọng ẩn chứa sự khó xử. “Thần cảm tạ ân điển, nhưng hậu nhân tướng môn cần giữ quy củ thanh khiết. Lâm tiểu thư xuất thương gia, thần e ngại lễ giáo hai nhà khó bề hòa hợp. Sợ rằng sẽ chậm trễ hạnh phúc của cô nương .”
Cả triều điện tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió lùa qua khe cửa. Hoàng thượng trầm ngâm quỳ sân rồng.
Qua một khắc im lặng nặng nề, Hoàng thượng mới cất giọng: “Bãi triều. Các khanh lui, Tạ khanh ở .”
Bách quan như đại xá, lục tục cúi chào và rời khỏi điện. Tạ Vũ Nghiêu cảm thấy lòng như tơ vò, giải bày để thoát khỏi mối lương duyên .
Hoàng thượng hiệu cho dậy, giọng điệu chuyển sang sự ân cần và thấu hiểu: "Ngươi thật tâm mối hôn sự đến ư, Tạ khanh?"
“Bẩm hoàng thượng, thần chỉ mong thể kết duyên cùng xuất và bối cảnh tương xứng, để đôi bên thuận lòng mà đồng tâm.” Tạ Vũ Nghiêu khẽ đáp.
Hoàng đế bước chậm vài nhịp, giọng trầm mà vang trong điện:
“Trẫm rõ, Tạ gia đời đời trung liệt — lấy m.á.u xương đổi lấy yên bình cho muôn dân, giữ vững biên cương chẳng nề gian khổ. Còn Lâm gia, nhiều phen dốc của cải, góp lương thảo cho tiền tuyến, đổ vàng quốc khố để tiếp sức cho chiến trường. Một bên lấy báo quốc, một bên lấy của giúp dân — đều là lòng trung với nước, chí hướng tương đồng. Vậy thì, là xứng?
Huống hồ, khanh còn nhỏ nữa, khanh cô độc một . Trẫm khanh sớm lo toan nội vụ, để Tạ phu nhân nương tựa lúc tuổi xế chiều. Lâm tiểu thư thông minh, giỏi giang, chắc chắn sẽ tề gia, kính cho khanh.
Việc hôn sự , là trẫm đắn đo kỹ lưỡng cho cả đại cục lẫn hiếu đạo của khanh. Khanh hãy gạt bỏ nghi ngại, trẫm tin đó là cơ duyên .”
Lời đến thế, đường lui đều chặn.
Tạ Vũ Nghiêu quỳ yên, khấu đầu nữa.
“Thần… tuân chỉ.”
Hoàng đế nhẹ, hiệu bãi triều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tuong-phu-co-thuong-nhan/chuong-1-nguoi-trong-gio-va-tro.html.]
Tiếng khánh đồng ngân vang, hòa cùng mùi hương trầm, mơ hồ như tro bụi năm xưa cuộn trong lòng .
Trở về phủ, trời đổ cơn mưa đầu hạ.
Giọt mưa mảnh như sợi chỉ, rơi sân gạch loang loáng, lạnh lẽo mà tĩnh mịch.
Tạ Vũ Nghiêu bước sảnh, áo giáp còn vương bùn đất. Ánh đèn trong phòng chiếu , hắt lên nền nhà thành một vệt sáng nhạt.
Tạ phu nhân bên bàn, tay đang gấp áo, động tác thong thả, từng nếp gấp thẳng như kẻ chỉ.
Nghe tiếng con trai, bà ngẩng đầu, giọng ôn hòa:
“Thánh thượng chỉ?”
“Vâng.”
“Con ?”
Chàng khẽ cúi đầu:
“Con… e rằng hôn sự hợp.”
Ánh mắt bà điềm nhiên, trách, chỉ chậm rãi hỏi:
“Không hợp chỗ nào?”
“Nhà tướng và nhà thương, phận cách biệt. Hơn nữa, thần từng gặp mặt Lâm tiểu thư, chẳng rõ tính tình, e rằng khó hợp ý mẫu . Con chỉ mong chọn hiểu lễ nghĩa, thuận hiếu, thể sớm sớm chiều chiều hầu bên .”
Tạ phu nhân khẽ mỉm , nụ phảng phất nơi khóe môi:
“Con nghĩ ngoan ngoãn đến mức dám câu trái ý ?
Tướng gia năm xưa cả đời cứng rắn, theo ông , vì thuận lời, mà vì hiểu lòng. Nếu Lâm tiểu thư thực lòng hướng thiện, dù xuất thương gia, cũng chẳng hổ thẹn dâu họ Tạ.”
Chàng lặng thinh, ánh mắt thấp thoáng trong ánh đèn.
Mưa ngoài hiên rơi dày, gõ lên mái ngói từng tiếng đều đều, như đếm thời gian trôi chậm.
Sau cùng, chỉ cúi đầu, giọng trầm:
“Dạ, con hiểu.”
Bà khẽ gật đầu, thêm gì nữa, chỉ sắp xếp áo quần.
Ngọn nến bên cạnh lay nhẹ trong gió, ánh sáng mờ hắt lên gương mặt , nửa sáng nửa tối.
Đêm , Tạ Vũ Nghiêu lâu án thờ phụ .
Ngoài trời, mưa dứt, gió lên. Tro hương rơi tàn, ánh lửa nhỏ tắt dần.
Chàng lên bài vị, khẽ , giọng thấp như thở:
“Phụ , lệnh vua chẳng thể trái. nếu còn sống, liệu đồng ý để con cưới con gái thương gia chăng?”
Không ai đáp .
Chỉ khói hương vờn quanh, hòa cùng gió đêm, chập chờn như bóng trong gió và tro.