Tướng Quân Ở Dưới: Nông Môn Nương Tử Quá Cứng Cỏi - Chương 7:: Tiểu Hắc ---

Cập nhật lúc: 2025-11-02 07:42:45
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hang núi tối sầm , nhưng vẫn thể rõ một chút. Người rõ ràng vẫn tỉnh, cái bánh vẫn đặt tảng đá bên cạnh hề động đến, vẫn y nguyên như lúc nàng rời .

 

Hạ Gia Lam đặt đồ xuống liền bắt mạch cho . Mới bắt một nửa, Hạ Gia Lam chỉ cảm thấy mạch đập rung lên một cái, vốn đất đột nhiên vươn tay về phía nàng.

 

Lời dứt, động tác thành, Hạ Gia Lam dùng tốc độ nhanh nhất đời , trực tiếp một quyền đ.á.n.h n.g.ự.c . Người ho một tiếng, trực tiếp phun một ngụm m.á.u tươi.

 

Hạ Gia Lam hề cảm thấy hối hận, vẻ như đ.á.n.h nàng.

 

"Ngươi bệnh ? Ta cứu ngươi, ngươi g.i.ế.c ân nhân cứu mạng của ? Ngươi sợ trời giáng sấm sét ?"

 

Nam tử chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c nhiệt huyết cuồn cuộn, lẽ nội thương .

 

Nữ nhân sức mạnh lớn đến chứ, chẳng qua chỉ giơ tay hỏi đây là thôi mà.

 

"Khụ khụ khụ..." Nam nhân thể trả lời lời nàng, chỉ còn tiếng ho khan, nhưng vẫn vẫy vẫy tay ý bảo ý đó.

 

"Ta cảnh cáo ngươi, ngươi mà dám động đến một ngón tay của , thể cứu sống ngươi, cũng thể g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi, ngươi tin ?" Tay Hạ Gia Lam bắt đầu sờ đến d.a.o chặt củi, nếu , nàng tuyệt đối sẽ mềm lòng, nàng tuyệt đối thể một đao xẻo tại đây.

 

Nam tử đất ho khan một hồi lâu, đó mới chậm rãi một chữ: "Nước..."

 

Hạ Gia Lam lúc mới từ trong giỏ lấy chiếc ấm nắp. Nam nhân cầm lấy, ngửa cổ trực tiếp đổ miệng, uống liền mấy ngụm lớn, vị tanh ngọt trong cổ họng mới dần tan biến.

 

Hắn ngẩng mắt đ.á.n.h giá mặt. Tóc búi cao, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò chút thịt thừa, thậm chí thể thấy xương gò má, y phục cũng rách rưới cũ kỹ, chắc hẳn là dân làng quanh đây.

 

Sự đề phòng trong lòng Mặc Quân Hành vơi ít. “Ta kẻ .”

 

Hạ Gia Lam thì miệng lưỡi tha . “Kẻ xưa nay nào tự nhận là kẻ .”

 

Nói thì , nhưng Hạ Gia Lam nhận kẻ . Y phục trông chất liệu , giống bọn họ mặc y phục vải thô. Dù cằm lún phún râu ria, song vẫn khó che giấu khí chất toát .

 

Nàng đưa tay bắt mạch cho . “Tên.”

 

Nam nhân khẽ giật . “Mặc Bạch.”

 

Hạ Gia Lam vẫn đang bắt mạch. “Mặc Bạch? Lại đen trắng? Tên gì mà kỳ ! Chi bằng gọi Tiểu Hắc còn hơn!”

 

Mặc Quân Hành nàng lải nhải, trong lòng mơ hồ. Hắn đường đường là Định Bắc Đại tướng quân, thành Tiểu Hắc ? Dù cái tên Mặc Bạch thường dùng, nhưng đến nỗi ? Chẳng lẽ phụ năm xưa đặt tên cũng nghĩ ? May mà mấy ai cái tên của , nếu e là sẽ thành trò lớn.

 

Nhìn mắt mặc y phục vải thô, ngờ bắt mạch, mà vết thương của giờ ngừng chảy máu, xem cũng là do cô nương cứu chữa.

Mèo con Kute

 

“Đa tạ cứu giúp.” Y Mặc Bạch vốn kiệm lời, chuyện cũng quen thói chỉ những điều cần thiết dừng , thêm lời thừa thãi.

 

“Không cần tạ, cứ trả tiền khám là .” Hạ Gia Lam cần tiền, vô cùng cần.

 

Mặc Bạch sờ trong lòng, chẳng gì cả. Chắc là rơi mất trong lúc giao chiến, bỏ chạy và ẩn nấp !

 

Nói cách khác, giờ đây một xu dính túi. Hạ Gia Lam xoay đưa cái lọ qua. “Uống thuốc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuong-quan-o-duoi-nong-mon-nuong-tu-qua-cung-coi/chuong-7-tieu-hac.html.]

 

“Biết ngươi tiền, ngươi đừng vội, trả cũng , nhưng trả thì giá sẽ còn như nữa .”

 

“Tiểu Hắc, tiền khám bệnh ngươi trả gấp mười đấy.”

 

Mặc Bạch ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c kỳ lạ, nghi ngờ mà ngửa đầu uống cạn.

 

“Mặc Bạch nhất định sẽ gấp mười phụng .”

 

Hạ Gia Lam xòe bàn tay. “Một lời định, vỗ tay chứng.”

 

Mặc Bạch chỉ cảm thấy ngốc, lẽ nào vỗ tay một cái thì sẽ vi phạm lời hứa ?

 

Thế nhưng nghĩ , đường đường là Đại tướng quân, chút tiền khám bệnh vẫn trả nổi. Chỉ là thủ hạ của khi nào mới tìm , lẽ đợi vết thương lành hẳn mới thể về.

 

Cũng tình hình bên ngoài , nếu đám vẫn còn truy sát , thì với vết thương hiện tại, thể chống cự. Có lẽ chỉ thể dưỡng thương, đợi lành lặn tính toán .

 

“Tiểu Hắc? Tiểu Hắc?”

 

Hạ Gia Lam lay lay tay mắt Mặc Bạch. “Sao , lập lời thề ? Muốn quỵt nợ?”

 

Mặc Bạch hồn, ánh mắt lập tức chạm đôi mắt sáng rực của Hạ Gia Lam, trong lòng khẽ run lên, ngây ngốc giơ bàn tay. Hạ Gia Lam cũng đưa tay lên và vỗ tay với .

 

Sau đó nàng nương theo ánh sáng lờ mờ từ cửa động, thấy nữ tử khom lưng lấy mấy quả dại, đưa cho . “Ngươi tự ăn , . Ngày mai nếu ngươi còn may mắn sống sót, sẽ đến thăm ngươi.”

 

Thấy nàng xong, liền cõng chiếc giỏ nhỏ, khom lưng khỏi hang động, Mặc Bạch khản giọng hỏi. “Cô nương xưng hô thế nào?”

 

thì nàng cũng là ân nhân cứu mạng của , Mặc Bạch kẻ vong ơn bội nghĩa. Hạ Gia Lam đầu , ánh hoàng hôn chiếu rọi khiến nàng ấm áp lạ thường, gương mặt nghiêng, chóp mũi nhỏ nhắn, khóe môi khẽ nhếch lên. “Ta tên Hạ Gia Lam. Nhớ kỹ đừng tùy tiện ngoài lung tung, trong núi cũng . Ta thể đưa ngươi về, ngươi nhất nên trốn kỹ , nếu dân làng phát hiện, e là sẽ gặp họa.”

 

Hạ Gia Lam một cách nghiêm túc, xách theo con d.a.o chặt củi xuống núi.

 

Thực Hạ Gia Lam sợ dân làng gì. Giờ đây nàng là một thiên sát cô tinh, nàng thực sự chẳng sợ ai. Chẳng qua cái miếu đổ nát chỉ một góc nhỏ thể che trời, nếu đưa về, chẳng nàng sẽ chia một nửa chỗ . Hạ Gia Lam hề thế, nếu trời thuận gió, đột nhiên đổ mưa, chẳng nàng sẽ thành chuột lột ?

 

Hoàng hôn vặn, Hạ Gia Lam đường gặp một thảo dược. “Người ở đây quả là phí của trời! Ngươi xem kìa, bao nhiêu là d.ư.ợ.c liệu quý hiếm thế , mà chẳng ai cả, thật lãng phí! Xưa đội khảo sát của chúng lật tung mấy ngọn núi mới tìm thấy đấy.”

 

Nàng cẩn thận đào lấy thảo dược. Dọc đường gặp dân làng, Hạ Gia Lam khẽ gật đầu, coi như chào hỏi. Nàng cõng chiếc giỏ nhỏ về phía miếu đổ nát, tin đồn trong làng chẳng mấy chốc lan .

 

Hạ Gia Lam khi rời khỏi Hạ gia thì sống vẻ ung dung tự tại. Xem kìa, tóc búi gọn gàng, cũng trông tinh thần hơn hẳn, dáng vẻ nhỏ nhắn cũng khá thanh tú, chỉ là quá gầy.

 

Không ít xì xào thấy nàng lên núi đào rau dại, ăn thứ rau dại đó c.h.ế.t , chứ bọn họ thì bao giờ ăn cả.

 

Thế nhưng lúc Hạ Gia Lam rửa sạch mã xỉ hiện, lấy một chút gạo, chuẩn nấu chút cháo để ăn. Chút gạo chính là khẩu phần ăn duy nhất của nàng, nàng ăn dè sẻn.

 

“Người nghèo còn gặp giáp trùng, thật là bản còn ăn no rước thêm một cái của nợ về. Hạ Gia Lam, ngươi nhất định là mắt phân bít . Giờ thì , hai cân gạo ngươi cũng chia cho tên Tiểu Hắc một nửa. Quan trọng là còn chẳng việc vặt, ngay cả canh cửa cũng xong.” Hạ Gia Lam liếc ngoài cửa, ngoài nơi ánh lửa chiếu sáng, những chỗ khác đều tối đen như mực, trông thật đáng sợ.

 

Cuối cùng Hạ Gia Lam vẫn cho thêm chút nước. Dù thì đến lúc đó vẫn mang một bát lên núi cho cái kẻ đen trắng . Không nửa đêm canh ba đó c.h.ế.t . Nếu c.h.ế.t thì nàng thiệt lớn , tiếc cho d.ư.ợ.c liệu của nàng bao.

 

 

Loading...