Tướng Quân Ở Dưới: Nông Môn Nương Tử Quá Cứng Cỏi - Chương 91: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-02 07:44:18
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Tiểu thư thất lạc của Hạ gia
Vừa chỉ là lời theo cảm tính mà thôi, “Huynh hãy nghỉ ngơi cho , gần đây thời tiết sẽ trở lạnh, đừng để cảm lạnh, cảm lạnh cho sức khỏe của ,”
Hạ Gia Lam hôm nay cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, chỉ là thời gian châm cứu đến buổi chiều . Nàng liếc trời, đưa viên t.h.u.ố.c trong túi nhỏ cho Hạ Hy Dương, “Đây là t.h.u.ố.c dùng trong trường hợp khẩn cấp, nhất là bảo của cũng mang theo một ít, cũng mang theo một ít, khi phát bệnh thì nhanh chóng dùng ngay.”
Hạ Gia Lam đưa t.h.u.ố.c cho dậy chuẩn rời . Hạ Hy Dương chút sốt ruột dậy, hỏi câu hỏi từng hỏi đó, “Gia Lam, vẫn luôn ở Vĩnh Định thôn ? Từ khi ký ức ở đó ?”
Hạ Gia Lam đầu , nghiêm túc , “Phải, vẫn luôn ở Vĩnh Định thôn, trong ký ức cũng từng ngoài. Chuyện hồi nhỏ xa quá , nhớ rõ lắm. Nhị ca, đây, mua một ít đồ.”
Tiếng “nhị ca” gọi tùy ý, nhưng chính sự tùy ý khiến lòng Hạ Hy Dương mềm nhũn, “Nhị ca sai đưa .”
Hạ Gia Lam xua tay, “Không cần , nghỉ ngơi cho .”
Hạ Gia Lam rời khỏi y đường, Hạ Hy Dương vội vàng tìm Mạnh lão đầu đến. Mạnh lão đầu còn tưởng khỏe ở , vội vã chạy đến, thấy vẻ mặt bình thường sạp mềm, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống một ít.
Chàng ghế, u buồn , “Nhớ đây mẫu vẫn luôn lẩm bẩm rằng tiểu cánh tay một dấu ấn giống đám mây, lão còn nhớ ?”
Mạnh lão đầu khựng , tiểu ? Đứa bé thất lạc của Hạ gia ?
“Nhị thiếu gia, ngài là tiểu thư thất lạc của Hạ phủ ?”
Hạ Hy Dương gật đầu.
“Nhị thiếu gia, năm đó khi tiểu thư còn nhỏ, cánh tay hình như một dấu ấn, nhớ hình như là màu hồng nhạt hồng nhạt, hình như ở cánh tay thì .”
Nghe Mạnh lão đầu , Hạ Hy Dương lập tức dậy, “ chứ, nhớ lầm chứ?”
Mạnh lão đầu lắc đầu, chút chắc chắn, dù thời gian cũng quá lâu, “Hình như là , thiếu gia ? Chẳng lẽ tung tích của tiểu thư ? Không còn…”
“Nói vớ vẩn gì đó?” Sắc mặt Hạ Hy Dương đổi, giọng cũng mang theo vài phần lạnh lẽo, “Chưa tin tức chính xác, tiểu vẫn thể tìm về . Ta bây giờ chút manh mối, sẽ lập tức thư cho nương.”
Nói xong, vội vội vàng vàng về phía bàn sách.
Hạ Gia Lam rời khỏi y đường, nhớ đến sách của Vệ Cẩn Chu, liền tiện đường đến hiệu sách, xem thể gặp Quý Xuyên Tự , như cũng tiện nhờ giúp chọn sách.
Hạ Gia Lam đến cửa hiệu sách, liền phía gọi, “Hạ cô nương.”
Hạ Gia Lam đầu , ngược sáng, một bạch y lúc lấp lánh ánh kim biên. Nàng đầu nhanh, vẻ mặt đều là mơ màng, nhưng chính vẻ tự nhiên , tự nhiên đến mức khiến tim đập nhanh.
Quý Xuyên Tự bước nhanh hai bước, Hạ Gia Lam mỉm lễ phép, “Thật trùng hợp, còn đang nghĩ thể gặp công tử , còn nhờ công tử giúp chọn sách đó.”
Quý Xuyên Tự cũng mỉm dịu dàng, “Hạ cô nương mời.” Hắn ngẫu nhiên gặp Hạ Gia Lam ở đây, đến hiệu sách từ sớm, chưởng quầy nhắc đến Hạ Gia Lam, đợi giúp nàng chọn sách, nên vẫn luôn chờ nàng ở hiệu sách, chỉ gặp nàng thêm một nữa.
Ngày hôm đó ở hiệu sách vội vàng chia tay, bóng lưng nàng ôm sách rời vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí dứt, luôn đến hiệu sách thử vận may, luôn nghĩ thể gặp nàng, nên mấy ngày nay, đều đến hiệu sách một chuyến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tuong-quan-o-duoi-nong-mon-nuong-tu-qua-cung-coi/chuong-91.html.]
Hạ Gia Lam cũng e dè, trực tiếp sang phía , “Sách mua xong , còn sách nào cao cấp hơn sách . Sách thích, cũng phù hợp với nó.”
Mắt Quý Xuyên Tự đầy kinh ngạc, như thì văn tài học thức của Hạ Gia Lam chắc chắn thấp. Lần nghiêm túc hơn nhiều, cũng thận trọng hơn nhiều trong việc chọn sách. Nhìn dáng vẻ Hạ Gia Lam, giống như chút gia thế nào, gia đình như dù ở thôn cũng coi là đại hộ .
Vậy nàng phần lớn sẽ con đường công danh, “Hạ cô nương lệnh quan ? Ta ở đây mấy quyển sách tiến cử.”
Hạ Gia Lam nghĩ đến Vệ Cẩn Chu, dường như con đường cũng tồi, nếu quan, của lẽ cần mãi lang bạt giang hồ nữa, hoặc nếu phạm tội, cũng thể hòa giải .
Hạ Gia Lam nhận nàng nghĩ xa đến , “Được, cứ sắp xếp như , đường công danh cũng khá .”
Quý Xuyên Tự chọn sách, Hạ Gia Lam cũng rảnh rỗi chọn những cuốn thoại bản. Loại sách giải khuây là phù hợp nhất với nàng, hơn nữa hình như thứ giới hạn nội dung “nhạy cảm” thì , chẳng nàng tìm thấy… niềm vui ?
Hạ Gia Lam cầm cuốn thoại bản trong tay mơ màng tưởng tượng, khóe môi tự nhiên cong lên. Quý Xuyên Tự đầu đúng lúc thấy cảnh .
Ánh nắng ngoài cửa vặn, nụ của nàng ngọt ngào, khiến ngây .
Lúc , hiệu sách một nam nhân mang đao bước , vẻ mặt lạnh lùng, giống . Hắn đến gần Hạ Gia Lam, nhỏ vài câu. Nụ khóe môi Hạ Gia Lam lập tức tắt . Nàng với đến, “Lão Ngũ, trả tiền, lấy sách thôi.”
“Quý công tử, chút việc gấp một bước, sẽ cảm tạ công tử.” Nói xong, nàng để ý đến Quý Xuyên Tự, dẫn đầu chạy khỏi hiệu sách.
Quý Xuyên Tự thấy nàng vội vã, mở miệng hỏi vẫn còn trong hiệu sách, “Hạ cô nương chuyện gì gấp ? Ta lẽ thể giúp ?”
Mắt Lão Ngũ chợt sắc , khinh miệt liếc Quý Xuyên Tự một cái, “Không cần.” Nói xong, trực tiếp cầm lấy sách trong tay Quý Xuyên Tự, đặt một thỏi bạc lên bàn nhanh chóng rời .
Còn Hạ Gia Lam khỏi cửa, cưỡi lên con ngựa mà Lão Ngũ tìm đến. Lão Ngũ thấy nàng lưng ngựa, chút ngạc nhiên và nghi hoặc, sợ nàng cưỡi ngựa.
Hắn tiến lên nhỏ, “Hạ cô nương, cần tiểu nhân tìm cho một cỗ xe ngựa ?”
Hạ Gia Lam xoay đầu ngựa, kẹp hai chân, ngựa liền bước . Giọng Hạ Gia Lam mang theo vài phần tức giận và sốt ruột, “Lão Ngũ, sắp đứt , còn tâm trí chờ xe ngựa nữa, mau thôi.”
Lão Ngũ một trận, cũng vội vàng nhảy lên ngựa. Khi Quý Xuyên Tự đuổi ngoài, chỉ thấy bóng dáng màu trắng lưng con ngựa màu đỏ tía, vạt áo tung bay, chỉ để một bóng lưng khiến xao xuyến.
Lão Ngũ vẫn luôn theo bảo vệ Hạ Gia Lam trong bóng tối. Vừa nhận tin tức từ đồng nghiệp khác, bảo nhanh chóng đưa Hạ cô nương trở về, tướng quân thương nặng, Trần Dư vội vã đưa đến Vĩnh Định thôn.
Hắn chẳng màn đến những thứ khác, thẳng với Hạ Gia Lam, vốn nghĩ với tính cách của nàng sẽ cãi đôi lời, nhưng ngờ nàng còn nôn nóng hơn cả .
Hai phi ngựa nhanh chóng hướng về thôn Vĩnh Định. Hạ Gia Lam cưỡi ngựa, nhưng đó chỉ là ở trường đua mà thôi. Trên quan đạo khỏi thành, đường rộng rãi bằng phẳng, nàng cảm thấy khó chịu gì.
Tuy nhiên, vì nóng lòng, và Lão Ngũ chọn theo đường nhỏ. Đường nhỏ gập ghềnh hẹp, Hạ Gia Lam rõ ràng cảm thấy mất kiểm soát ngựa.
Đôi khi nàng còn cảm thấy vững lưng ngựa, bởi vì hai chân yên ngựa cọ đến đau rát. Hạ Gia Lam vốn là tính cách nhẫn nại, huống hồ hiện giờ Tiểu Hắc thể sẽ táng mạng, nàng càng thêm nóng ruột.
Có lẽ ngay cả bản nàng cũng phân biệt sự nóng ruột trong lòng là vì điều gì, nàng bản năng cho rằng đó là lòng y giả nhân tâm của , đành lòng một sinh mạng tươi sống cứ thế biến mất.
Mèo con Kute
Bởi nàng vô cùng nóng ruột, Lão Ngũ cưỡi ngựa theo , mấy đều nhịn xông lên , bởi vì Hạ Gia Lam mấy suýt ngã khỏi lưng ngựa.